ÁP LỰC TỪ PHỤ HUYNH
Gần đây chắc mọi người cũng thấy nhiều câu chuyện thương tâm về các bạn nhỏ chịu quá nhiều áp lực từ gia đình. Hôm vừa rồi mình cũng đọc được một câu chuyện như thế bên Trung, bé trách phụ huynh tạo áp lực quá nặng lên vai bé và mong rằng nếu sau này thì đừng gặp lại vì họ không xứng làm bố mẹ. Những câu trách móc học hành, những lời so sánh vô thức thôi cũng đã là một vết thương cứa vào lòng các bé rồi.
Có thể gia đình mình dễ trong việc học hành nên mình vốn luôn nghĩ chỉ có người lớn mới áp lực đủ đường, trẻ con thì có gì mà lo nghĩ chứ… Nhưng thời gian qua đi đã cho mình thấy được độ tuổi nào rồi cũng chịu áp lực cả.
Ở cái thời mà trẻ con có thể tiếp xúc với mọi thứ ngoài kia một cách dễ dàng thì cũng vô tình chạm phải những thứ tiêu cực rồi bố mẹ đè gánh nặng học tập lên vai nữa thì những con người bé nhỏ ấy chịu làm sao nổi đây.
Topic này là để các bạn nói ra những áp lực của mình, đặc biệt là áp lực từ phụ huynh. Hy vọng khi có thể nói ra một chút thì lòng cũng thoải mái hơn phần nào.
Vấn đề này thì chắc hog còn xa lạ j r, bản thân mình đã chứng kiến rất nhìu, nhưng mình thật may mắn khi ko pải trải qua chuyện này bao h, hiện tại là z, sau này thì mình hog chắc, nhưng mình cảm thấy phụ huynh của mình khá tâm lý trong vấn đề này =))
áp lực từ cha mẹ đối với mình thì khá là nhiều, hầu như là chuyện học hành. Mình luôn là 1 trong số học sinh đứng top trong khối lẫn trong trường (ko hề flex nhe:) ba mình thì rất vui và tự hào nhưng mẹ mình thì ko thấy thế. Mẹ lun ko hài lòng với kết quả của mình, vì lúc trước mình đã cãi mẹ rằng muốn vào khối C chứ ko phải khối B (vì mẹ mình muốn mình sau này trở thành bác sĩ). Mình ko nghĩ là chuyện như thế mà mẹ có thể ghim mình tới bây giờ, tối nào cũng bắt học đến 11-12h tối, khi ăn cũng bắt lấy sách vở ra học, lịch đi học thêm hầu như là kín hết 24h (nhưng toàn là toán,lý, hóa) khiến cho mình cảm thấy sợ mấy môn đó như ác mộng lun. Nhưng chuyện đó ko áp lực bằng chuyện này, đỉnh điểm là hôm trước. Mẹ mình đến đón mình từ trường để đi học thêm thì thấy mình đang nắm tay và hôn một bạn nam, nhìn thấy cảnh đó, mẹ mình lao vô tách mình và anh ra sau đó tát mình một cái và chửi “mày đã ko chọn vô khối B thì tao còn châm đc còn đằng này mày lại đi yêu đương hú hí với mấy thằng BỆNH HOẠN này,tao cho phép mày à ĐỒ THỨ CON BỆNH HOẠN!” cái mẹ chửi mình rất nhiều trước mặt bao nhiêu học sinh và cả anh. Khi đó mình gần như sụp đổ nhưng đã có anh bảo vệ mình, anh nắm lấy tay mình mà chạy. tụi mình khi đó cứ chạy và chạy, nước mắt mình hòa theo dòng gió chảy, rồi tụi mình chạy đến nhà anh, may mắn là ba mẹ anh bik mình và ủng hộ hai đứa, họ an ủi mình rất nhiều làm cho mình ko hiểu sao lại cảm thấy tủi thân nhưng mình vẫn rất hạnh phúc. Sau đó ba mẹ anh đã đưa mình về nhà và nói chuyện gì đó với cha mẹ mình nhưng thấy be mẹ mình sau này ko nói gì áp lực cũng như là ko khó chịu gì với anh nữa. Và cũng cảm ơn ad vì đã giúp mình giải tỏa nổi lòng này ạ<333
em hiện tại đang là học sinh lớp 12 tại một tỉnh lẻ không có nhiều điều kiện để phát triển . từ năm lớp 11 em quyết định đi một ngành mà nó thật xa lạ người thực tế nói rằng nó viễn vông và sau này dù cho có đậu thì học cũng sẽ khổ sở và có thể sẽ ko thể tìm được việc làm . em học thiết kế đồ họa , em đi khối h và em hiện tại đang học vẽ . em hiện tại hiểu rõ những vấn đề học tập của bản thân từ việc học hành trên lớp và tạo sự cân bằng khi học vẽ , các bạn khác thì học 6 môn thi 6 môn , riêng em học 8 môn thi 8 môn ,vì chi phí học vẽ so với gia đình vô cùng bình thường tương đối cao nên em đã quyết định chỉ học thêm toán và vẽ . mẹ em bảo em nên học thêm anh và ngữ ngay sau khi kết thúc họp phụ huynh đầu năm . khi mẹ em nhắc đến điều đó em cảm giác áp lực vì học quá nhiều trong tình trạng mỗi ngày em học từ sáng đến tối cứ mỗi thời gian từ 8h tối mắt em ko thể mở lên nỗi và em chỉ muốn đi ngủ và lại 4h sáng thức dậy học tiếng anh cùng với cô bạn cùng lớp (đó là cách em tự học tiếng anh để ko bị thụt lùi ) . có rất nhiều bạn bằng lứa em chắc hẳn ai cũng áp lực . em hiểu điều đó . nó rất khó chịu tùy trường hợp riêng của mỗi người . em cũng đã có những cãi vã , bất đồng quan điểm và sự thấu hiểu khó tồn tại khi khoảng cách của 2 thế hệ quá lớn . chính bản thân em cũng sợ thi tốt nghiệp điểm tốt , không được môn này môn kia , em cũng hiểu em không học được môn tự nhiên nên học môn xã hội . mẹ em tuy cũng hiểu đôi chút nhưng vẫn cho em được quyền lực chọn cái mình học như em được đi học vẽ dù vậy áp lực thì cũng có áp lực . vì vậy em học cách thay đổi cách mình suy nghĩ thay đổi quan điểm và phải cố gắng vì em không giỏi giống như các bạn cùng lớp nhiều bạn rất giỏi trong khi em lại chả biết gì nhiều đặt biệt về toán còn lí hóa với em nó ở khoảng vô vọng rồi . đến đây thì em không biết nói gì nữa nên em xin hết ạ.
Với các em 12 thì mình lớn hơn, trước đây mình cũng có áp lực về những con số, mình áp lực từ tấm bé cơ nên việc ba mẹ dắt đâu mình đi theo đó dường như là chuyện hiển nhiên. Thuận lợi trải qua 12 năm học nhưng rồi mình bị khựng lại vì bản thân không biết phải làm sao, không có sở thích, đam mê hoặc môgj mong muốn nào để đến đại học, tương lai….
Vì được dắt từ nhỏ mà, dắt đâu theo đó xong rồi mình bị hụt hẫng, nghỉ học lại càng chới với và chông chênh hơn. Đến hiện tại, mình vừa ra nước ngoài vào đầu tháng, lại càng chênh vênh không rõ đâu là đâu nữa. Nhưng những áp lực từ phía phụ huynh đều giảm xuống và hầu như không còn, chỉ còn những áp lực tự mình tạo ra (lưu ý mình không đi xklđ nha).
Mà áp lực nhiều nhất của mình là tiền và sức khỏe ba mẹ thui á.
Nên là, các em 12 giờ có những áp lực từ học hành đến phụ huynh vì tương lai và ngành thì chị mong các em vui vì điều đó, các em được áp lực trên chính sở thích của mình còn hơn là áp lực điểm số cho đã rồi cuối cùng đường đi cứ chênh vênh không rõ
Chúc các em thành công và giữ gìn sức khỏe nhé
Bame t luôn luôn tự họ sắp đặc tất cả cho t, t ko đc quyết định j cả bởi vì tôi luôn tuân thủ theo những j họ nói và họ lm, ko đc trái lại
bố mẹ mk kì thị lgbt :<>:
trong đội tuyển anh vừa tham gia khảo sát ở trường em mình có 1 bé vượt cấp(do đội trường chỉ có 7 người vs lo vụ điểm đồng đội í).nên tổng cộng lấy 8 người mà thầy chỉ cho lấy 7 người đi thi thoi. bé đó đúng thứ 5 và đẩy em mình xuống vị thứ 8. mà em mình bình thường làm bài luôn được top 5 ấy mà k hiểu sao lần này ẻm sơ suất để chênh vs bạn nữ kia 0.2 điểm thoi (là 1 câu trắc nghiệm th ó) cái em mình bị loại. ba em í là người có hơi bảo thủ ấy, bảo em í v.ô d.ụ.n.g , có thế mà cũng để bị loại. mà em í đg ôm mộng vào trường chuyên môn anh nữa chứ. ba ẻm kêu khỏi thi vào chuyên đi, có thi cũng không đậu, thi làm gì cho mệt. mẹ em í cũng chẳng nói gì. sau khoảng 4 ngày thì ẻm thuyết phục được mẹ ròi mà vẫn chưa dám nói chuyện vs ba (ba k nhìn mặt ẻm từ lúc bt ẻm bị loại rồi ấy). ẻm buồn quá cái k đi hc bồi dưỡng nữa lun(cô bồi dưỡng trường ẻm thương học sinh lắm nên dù bị loại vẫn có thể đi bồi dưỡng tiếp tục), cô gọi mẹ em í thuyết phục mẹ ẻm nói chuyện thay đổi cách suy nghĩ của ba, còn cả chặng đường dài phía trước thế mà ba ẻm lại nói nặng lời vs em ấy như thế. ẻm mới lớp 9 thoi, còn có thể thi chuyên mà, biết đâu lại đậu, nếu rớt thì cứ coi là trải nghiệm thoi rồi rút kinh nghiệm hoặc tự kiểm điểm bản thân cx đc mà. vì lời nói của ba em mà em í mấy ngày nay như người mất hồn ấy, mắt cứ sưng húp à, thấy tội quá chừng lun.
Cảm thấy khá may mắn khi bme ko tạo áp lực cho mik bởi mik dù hs giỏi hay khá thì sao cũng đc miễn ko hs trung bình thì ok
Từ nhỏ đến lớn t luôn nghe theo sự sắp đặc sẵn của ba kiểu nhue rôbot nghe lời luôn í nhưng tới việc học đại học cha t lại muốn t nghĩ và đi làm tuy có thể nói t không thích học nhưng ba lại muốn t đi làm hơn là bỏ phí tiền để học đại học khi t không đc hsg thì cha t kiểu chả qt đến t luôn á còn phán một câu khi t đưa bản điểm ‘ có hsg đâu mà đưa t xem làm gì ‘ kiểu coi trọng việc học nhưng chắn muốn con mình học đại học:(((
Sống trong 1 gđ ko cảm nhận đc sự yêu thương của cha mẹ nó khó chịu vcl ấy, thời như này nhà em vẫn trọng nam khinh nữ m.n ạ bao h cha mẹ em cx nch vs thk anh em rất nhẹ nhàng xưng cha mẹ – con còn em thì chỉ có mày và tao. Học hành thì bao h cx phải là hsg hsk cx bị la bị mắng, bắt toi phải lm cái này cái kia toi phản đối thì vs 1 thái độ ko hài lòng r thốt lên câu “t đập chetm* m liền bh” .nhìu lúc mik bị đổ oan mà ko bt giải thik như nào, chỉ bt trốn trong phòng r nằm đó khóc.
Phụ huynh nhà mình thì hãy cãi nhau. Nên cũng chẳng quan tâm mình học hành thi cữ ra sao. Nhìu lúc mình k biết họ sinh mình ra để làm gì
có những lúc gia đình tạo ra áp lực cực lớn nhưng chính bản thân mỗi người cũng tự tạo ra áp lực còn lớn hơn . Ba mẹ muốn mình thế này thế kia nhưng có lẽ chúng ta còn muốn nữa , hơn cả thứ ba mẹ muốn để đc công nhận :((((
bạn xứng đáng đc sinh ra mà, bản thân bạn chính là món quà lớn nhất mà ông trời đã ban tặng cho bạn rồi, nên đừng dằn vặt bản thân quá nhe<3
Áp lực từ ba mẹ đôi lúc khiến mình ngộp thở. Lo lắng, hoang mang không biết rằng mình đã thực sự tốt chưa hay vẫn còn ngay vạch xuất phát tiến được vài bước thôi. Dần dần mình chai lì với nó, chiếc mặt nạ mình mang cũng càng dày nó đã khiến mình mất khả năng nói ra thứ mình thực sự muốn. Nó thật sự rất nặng trên vai nhưng ai cũng nói nó là điều hiển nhiên hay ba mẹ mình vẫn tốt hơn nhiều phụ huynh khác, mình đã không còn biết nó đúng hay sai nữa. Chỉ là…đôi lúc mình nghĩ liệu nó sẽ tốt hơn nếu mình chết quách đi, thật sự suy nghĩ đó không phải lần đầu trong đời mình cũng không hẳn vì giận dữ nên mới nghĩ nó chỉ đơn giản là suy nghĩ thoáng qua. Vì muốn cho bản thân thêm cơ hội thế giới này đáng sống đến thế cơ mà và một phần là mình sợ đau. Định viết chút chút thôi mà dài hơn mong đợi. Cuộc sống này có nhiều thứ mà nên đừng tự tử trước khi bạn trải nghiệm hết điều đó.
gia đình mình không quan trọng việc mình học có tốt hay không, thứ mà mng mong nhất ở chị em mình là sức khỏe và nhân cách sống, mng nói rằng tụi mình không cần quá giỏi, tụi mình chỉ cần học tập tốt vừa đủ, br đc bản thân muốn gì, bt đc tương lai bản thân định hướng cái gì, lo đc ăn uống sinh hoạt chi tiêu cho chính bản thân tụi mình và phải sống sao cho nên người thì mng sẽ kh quá quản tụi mình
mình bt mng lo cho chị em mình lắm, tuy học kh đến mức xuất sắc nhưng vẫn cố gắng để kh bị tụt lại phía sau. tuy nói gia đình mình kh tạo áp lực nhưng mà năm nay mình lên 11 học chương trình mới lại còn là lớp chọn thì mình thực sự thấy rằng chính bản thân tụi mình đã tự tạo áp lực cho chính mình, có đôi khi mình lại nghĩ nếu kh có áp lực thì những gì gia đình đã “đầu tư” vào cho mình sẽ trở thành công dã tràng bởi vì mình biết bản thân mình năng lực tới đâu và sự kiên trì nỗ lực của mình tới đâu, nên là, nhiều lúc cảm thấy áp lực cũng kh quá xấu như chúng ta thấy
nếu ta nhìn theo hướng tích cực “họ muốn tốt cho ta” thì có lẽ, sẽ bớt stress hơn đấy =D
Mình ko bị áp lực gia đình mà bản thân tự tạo áp lực cho chính mình, dạo gần đi mình bị dị ứng thời tiết, đầu đầu và khó chịu lắm. Hôm nay t3 mới gặng đi học thì bị cô gọi lên trả bài. Dính con 2 xin cô cho nợ, suy nghĩ hoài h đau đầu kinh quá:( Nhiều lúc muốn buông bỏ tất cả, nhìn mấy đứa học dốt tụi nó tươi vui mà mê:(((
mình cá rằng con mình sẽ có một người mẹ tâm lý để nó không phải chịu áp lực từ chính gia đình mình như tao
Đố khi bố mẹ mình áp đặt việc học cả việc tiền học mình biết nhà ko có đk nhiều đôi khi tớ còn nghĩ thay cho phần tiền của gia đình mỗi khi xin tiền đóng tiền này nọ tớ rất sợ mỗi lần xin là mỗi lần nếu mẹ mình ko vui tớ lúc cx bị càu nhàu về việc do m bấm đt nên ngu học thêm làm j cho tốn tiền vì những mắng chửi mà ba mẹ chúng ta bây giờ nghĩ là dạy tốt cho mình nhưng đối vs tớ chính áp lực đè lên mình mỗi ngày làm tớ suy sụp việc học trở nên khó khắn hơn. Ngày hnay của tớ thật tồi tệ việc bị điểm yếu môn toán nên mỗi phạm sai lầm j tớ đều rất buồn r về nhà tớ lại bị mắng chửi chịu đựng và cho rằng những điều ấy là tốt cho mình nhiều tớ nghĩ tớ chắc mún sống nx vì chẳng mục tiêu j để sống nhgm tớ v ch cảm đảm để làm v rất sợ tớ mệt r tớ ko mún làm j cả
Áp lực của mình từ gia đình thì không có. Nhưng mình thật sự rất nhớ nhà, mình muốn về quê để thăm gia đình, nhưng mà vé xe thì đắt mình cũng chưa có công việc để giảm bớt chi tiêu, nên mẹ bảo đừng về làm gì tốn tiền. Nhưng những lúc trống lịch học dài mình muốn về lắm. Thấy bạn trong lớp xin giảng viên về sớm để về quê, mà mình thấy lòng quá, dù bên ngoài mình vẫn nói rằng về để làm gì, nhưng bên trong mình cũng chỉ là đứa bé thích được trở về thôi
Haizz, có lẽ hơi lạc đề nhưng đây là tâm sự của 1 cô gái được coi là đã lớn, đã trưởng thành. Thứ mình đối mặt hàng ngày không giống các em nữa. Mình ước có được sự áp lực từ bố mẹ. Chính vì bố mẹ mình không áp lực gì nên mình thường cảm thấy mình làm chưa tốt. Mình là đứa luôn đáp ứng được ít nhất là 70% sự kì vọng của bố mẹ nhưng luôn 0% với bản thân. Mình luôn đặt ra cho bản thân những áp lực kinh khủng mà đôi khi mình cũng cảm thấy sợ hãi bản thân. Mặc dù bố mẹ luôn động viên mình rằng không cần phải như vậy, cứ thong thả một chút, không cần phải giỏi xuất sắc, đủ dùng là được. Nhưng mình luôn cảm thấy nếu mình không xuất sắc thì mình sẽ không đủ làm bố mẹ nở mày nở mặt, sau này bố mẹ mình già mình sẽ không lo được cho bố mẹ cuộc sống sung sướng, đủ đầy như bố mẹ lo cho mình. Mình ước mình có thể vị tha cho chính bản thân mình
Theo em nghĩ là ba mẹ luôn muốn tốt cho em nhưng mà những thứ ba mẹ nghĩ là quan tâm nhưng thật ra là những áp lực vô hình. Lúc còn học cấp 2 mỗi khi đi làm về mẹ bực thì lại đánh em chửi em luôn đem việc học ra để so sánh,khi em được học sinh giỏi ko được khen mà chỉ trách tại sao ko được 10 điểm bảo em lo chơi điện thoại nhưng em cũng đã cố gắng hết sức rồi, ở nhà em ko thể chia sẻ với ai em cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình vì em là một đứa rất hướng nội và rất hay tự ti về ngoại hình của mình nên dù có buồn hay gì ở trường em đều ko có can đảm để nói ra kể cả khi bị bạo lực học đường đi chăng nữa thì cũng chỉ mình em biết bởi vì em ko muốn mẹ lo lắng nên luôn tỏ ra lạc quan dù em sợ rất nhiều thứ điều làm em vui nhất là được đọc truyện và nói chuyện với những người bạn qua mạng. Mẹ em từng hỏi sao em có thể nói chuyện với những người bạn xa lạ hàng giờ đồng hồ còn mẹ thì ko nhưng mẹ em lại chưa từng nghĩ rằng lý do tại sao em ko thể kể với mẹ những điều đó vì tất cả mọi chuyện đều có lý do của nó cả mẹ ko tôn trọng quyền riêng tư của em mẹ đọc tin nhắn của em ,mẹ đã từng đọc nhật ký của em rồi đi kể cho ba và những người khác nữa vì thế em ko thể kể với mẹ được. Mặc dù mẹ ko tôn trọng quyền riêng tư của em nhưng lại tôn trọng sở thik của em mẹ em ko kì thị LGBT mà còn ủng hộ nên em cũng rất biết ơn mẹ em chỉ mong rằng mẹ sẽ hiểu cho em nhiều hơn một xíu hoy :33
mình thì năm nay 22 rồi,mình học xong cấp 3 thì đi nước ngoài như nguyện vọng của gia đình,sau hai năm cảm thấy không hợp nữa nên về nhà.mình đã phải đấu tranh cùng mẹ mình rất nhiều để có thể ở lại việt nam,mình không muốn sang nữa,mình không hối hận khi đã về nhà.sau khi về mình làm đủ mọi nghề,nhưng cứ tầm 1 năm là mình lại nghỉ việc rồi tìm việc khác vì nhiều lí do,mình lông bông suốt 3 năm kể từ lúc về,mẹ mình thì muốn mình ổn định ở tuổi 22 này nhưng mình thì lại chẳng được như mẹ kì vọng.mình cũng cảm thấy tội lỗi,cũng cố gắng hết sức nhưng lại chẳng thể làm mẹ vui vẻ nổi.đôi khi mẹ sẽ nói vu vơ về việc mình vô dụng ra sao,bà sinh mình ra bất hạnh tới cỡ nào,cuộc đời bà khốn khổ ra sao…và lâu dần mình chẳng còn cảm thấy lạc quan và yêu đời nữa,mình cảm thấy bản thân như đứng giữa cái hoang đảo vậy,nhìn đằng trước nó cứ lênh đênh vô định….
Năm nay mình đã gặp phải lần thất bại đầu tiền trong cuộc đời mình, thế nhưng mà sự an ủi hay động viên( mặc dù mình ko cần cho lắm) nó chưa 1 lần đến từ gia đình. Khi tất cả mọi ngươi đều hiểu cho quyết định của mình thì chỉ có bố mẹ mình là làm mình rơi vào stress. Và thứ mình cần và hy vọng chưa bao giờ là bố mẹ sẽ khác đi và hiều cho mình, mà nó là mong những gì mình đang làm sẽ đạt được kết quả như mình mong muốn để mình có thể sớm rời khỏi đây. Có câu xa thơm gần thối, có lẽ cách duy nhất để mình ko trở nên chán ghét gia đình mình là mình sớm ngày có thể rời khỏi và đến 1 nới thật xa
Áp lực từ gia đình thật sự rất đáng sợ chính bản thân mình đã và đang suy nghĩ việc không lập gia đình và sinh con bởi mình rất rất sợ bản thân sẽ khiến cho đứa con có cảm nhận như mình của hiện tại
Tớ thấy giới trẻ hiện nay vấn đề học tập bị mất cân bằng do nhiều thứ mới mẻ như trong quá trình học được cải tạo rất là nhiều mà cảm thấy mình như “chuột bạch” để thử nghiệm trong quá trình học mới này nên rất áp lực trời ơi mặc dù nếu gđ có dễ nhưng mà về việc học mà nếu nó xuống dóc nên mình cảm thấy tội lỗi kiểu gì ấy đâm ra stress cực và ngày nào tối cũng chạy deatline tuot quan ^^
Mình muốn học đại học nhưng ba mẹ không cho. Ba mẹ muốn mình trả ơn bằng cách sau khi học xong 12 thì đi làm và mỗi tháng cho ba mẹ tiền, mình chỉ được sử dụng 1 tháng 1tr. Mình không đồng ý và phản đối nhưng không được. Hiện tại mình chưa có tài khoản ngân hàng nên không làm kiếm thêm được nên hiện tại mình chỉ toàn nhịn ăn sáng để dành tiền. Tuy cũng không được nhiều nhưng mình vẫn muốn dành dụm tiền. Không ăn sáng thì rất mệt nhưng mình chẳng biết làm thế nào nữa
Tiền không mua được giấc mơ nhưng tiền có thể quyết định ước mơ
Áp lực phía xã hội mình còn có thể chịu được nhưng áp lực bởi gia đình thì mình chỉ biết khóc một mình, mình năm nay 19 tuổi nhưng chưa bao giờ dám ngồi tâm sự hay kể về những chuyện buồn cho gia đình nghe
Mình cảm thấy bản thân vô dụng vì không làm tốt những gì mà ba kỳ vọng, thật sự rất mệt
Nhà mik rất khó trg vc học hành và bố mẹ mik cx khá là nghiêm khắc nh nó chỉ càng lớn hơn kể từ khi mik vào lp 9 .Áp lực về phía từ bố mẹ thì gia đình mik ko tỏ ra nhiều vào ban đầu lúc đó mình rất vui vẻ ik ôn này ôn kia để có thể cải thiện hơn vì môn mình đang ôn thi hsg hay vào trường chuyên và trường đại học top đầu bố mẹ mik khá thick mình thi dược hoặc y hay giáo viên nói tóm lại là nh vc làm vc cho nhà nc như bố mẹ, gia đình mik lúc đầu khuyên bảo giới thiệu về nh vc mà họ định hướng cho mik lúc sau thì ns theo kiểu ép buộc để mik học theo ý họ nh mọi ng bt mà nh công vc ấy lm dc thì mik tự thấy nó cx rất tốt nh trắc nghiệm cx rất cao vì vậy mik vẫn luôn rất dè chừng các công vc như v với lại môi trường lm vc cx ko giống như mik muốn nh có lẽ bố mẹ ko muốn hiểu nh lần ns chuyện vs bố mẹ dần dần cx chỉ là lời ns khuyên nhủ về ngành học nh đối vs mik nó như là ép mik phải vào ngành họ thick v
Mình ko muốn bố mẹ thát vọng nhung cx muốn có thể lm theo í của bản thân, cảm thấy áp lực về học tập, áp lực phái gia đình đôi lúc bị bố mẹ mắng vì lười nhát nh mik đã rất cố gắng r những lúc như v m lại chỉ bt uất ức khó chịu nh cố ko khóc và mik cx ko có đủ tin tưởng vào ai để ns vs bất kì ai về vấn đề đó luôn phải lm như mik ko sao bình thường nhất có thể nó cx lm mik mệt mỏi , ngột ngạt
Có lẻ nh buổi thức khuya đến 3-4h sáng xuất hiện như cơm bữa tối nào cx chạy dealine, học này học nọ lm đề các kiểu dường như bài tập sẽ ko bao h hết v
Ba mẹ thì lúc nào cũng nói môn nào không thích học thì khỏi học nó đi, học ít thôi nhưng phát bài kiểm tra được 8 là chửi cả ngày xong kêu học sa sút rồi kêu học thêm môn này môn nọ. Thực ra mình cũng không thích môn nào cả nhưng nó cần thiết cho bản thân và cho tương lai sau này nên mình luôn cố gắng học thật tốt cũng như để không thấy hối tiếc tuổi thanh xuân. Nói thẳng ra là học để kiếm tiền sang trung, hàn, nhật chơi để mua truyện tranh, tiểu thuyết, chữ ký của tác giả,…xem cosplay, concert thôi chứ chẳng muốn gì nhiều cả. Họ còn kêu tôi chơi với bạn bè, hòa đồng với trang lứa nhưng mỗi khi tôi sang nhà bạn học hay đi chơi với thì ba mẹ tôi cấm không cho đi, chỉ cho nhắn tin hoặc gọi điện thôi. Mẹ kêu tôi là tao cho mày tiền nè, mày muốn mua gì thì mua nhưng nếu tôi xin mua một cuốn truyện,tiểu thuyết là mẹ lại chửi tôi hoang phí, không biết tiết kiệm, suốt ngày truyện với tiểu thuyết mà thôi, mày coi cho đui con mắt mày luôn đi. Tui cảm thấy mệt mỏi. Nhiều lúc uốn bỏ cuộc nhưng nhìn lại nỗi lực mình bỏ ra ở quá khứ và tương lai tươi sáng kia làm tôi lại có thêm nỗ lực tiếp tục cuộc sống này
Cảm ơn Sany đã tạo blog để mình được giải bày tâm trạng một chút :):)
Áp lực từ ba mẹ tớ khiến tớ không còn nghĩ là là chốn để về nữa . Từ nhỏ đến h tớ rất ít khi đc đưa ra sự lựa chọn cũng như quyết định của mình , tất cả những gì tớ thích đều bị gạt đi chỉ vì 1 lý do là “không vừa ý mẹ” . Tớ khá mệt với việc học ở trên trường , trường tớ bắt học rất nhiều , tớ hầu như không có thời gian để ngủ đủ giấc, thế nhưng lúc nào bome cũng tìm thêm lớp học thêm cho tớ , dường như lịch học của tớ full tuần và ko có ngày nghỉ . Mẹ tớ mỗi khi đi làm về sẽ mắng chửi tớ thậm tệ , dù cho tớ có làm hết việc nhà , nấu cơm rửa bát thì mẹ vẫn vẽ mắng tớ , còn đánh tớ nx . Mỗi khi mẹ giận bố chuyện gì là lại lôi tớ ra để chút giận , mẹ coi tớ như bố rồi chửi xối xả , trách móc . Tiền của tớ , tớ cũng không được cầm , mỗi lần cần là lại phải xin mẹ mà tớ lại rất ngại vc đó “trẻ con không nên cầm tiền” nhưng mẹ ơi , con đã 16 rồi , còn không còn bé nx vs cả đó là tiền của con mà . Bome tớ ko baoh lắng nghe tâm sự của tớ , mỗi khi tớ muốn kể ra nỗi lòng của mình thì mẹ lúc nào cũng chỉ nhìn nhận 1 chiều và khăng khăng lad tớ sai trc , nó k những chẳng giải toả đc cằn thẳng cho tớ , nó còn khiến tớ áp lực hơn . Mẹ tớ kì thị lgbt và tớ thì đọc bl , tớ vô tình để mẹ nhìn thấy đt của tớ sau đó mẹ chửi tớ rất nhiều , mẹ nói đó là thứ bệnh hoạn , đi ngược đạo đức con người , ghê tởm . Mẹ tớ bt trong lớp tớ có 1 bạn là bede và tớ ngồi cùng bạn ấy , mẹ đã nói vs tớ rằng sợ bạn ấy lây bệnh cho tớ . Điều đó làm tớ buồn lắm ấy , còn rất nhiều áp lực mà mẹ tạo ra cho tớ , nhiều lúc tớ đã nghĩ tới vc kết thúc cuộc đời mình , ra ngoài ng ngoài không coi trọng , áp lực đè lên 10kg về nhà thêm mẹ mắng nhiếc , chửi rủa , đổ lỗi …vv…. Áp lực càng thêm áp lực . Nhà đôi khi không còn là chốn về đối vs tớ nx , nhà của tớ thu hẹp lại chỉ còn căn phòng nhỏ của tớ và va tớ thế là đủ . Các cậu bt không , mỗi lúc tớ có ý định 44 tớ lại nghĩ là “mik vẫn chx mua đc good bl nào là hàng off cả , mik chx có qua hàn để đi mấy sk bl nx , mik còn cả tỉ thứ để làm khi lớn lênn” hì hì động lực mỗi ngày của tớ đóoo , là các anh top bé bot , là boylove , họ dường như đã là 1 phần trong cuộc đời tớ r và tớ k thể sống nếu thiếu họ đâuu
Thật ra ba mẹ mình không hẳn là đặt nặng vấn đề học tập lên chị em mình quá, chỉ là có những lời mà dường như ba mẹ chỉ thuận miệng nói ra lại làm mình day dứt mãi. Mình không biết các bạn của mình có như vậy hay không nhưng trong suy nghĩ của ba mẹ mình luôn là kiểu nếu mình đạt thành tựu nào thì cũng là lẽ đương nhiên và không cần khen ngợi gì còn nếu thất bại thì lại do mình chưa đủ cố gắng. Nói thật lúc nhỏ thì không như vậy đâu nhưng theo thời gian mình lớn dần lên thì suy nghĩ của ba mẹ lại thay đổi như vậy đó. Ban đầu mình cũng tự hỏi rằng có phải do mình chưa đủ cố gắng không? Mình nên nỗ lực nhiều hơn chăng? Nhưng dù sau khi mình thành công đạt giải thưởng thì ba mẹ cũng không còn vui vẻ công nhận mình như trước nữa. Tại sao lại như vậy nhỉ? Nói thật suốt khoảng thời gian đi học mình rất sợ…… Mình cũng không biết mình sợ gì nữa, chỉ là mong ước rằng bản thân thời trẻ thơ có thể ngây ngốc sống như các bạn khác, không cần bộc lộ năng khiếu gì chỉ cần thoải mái vui chơi như các bạn khác thôi.
Áp lực của mình có lẽ không đến từ ba mẹ mà là từ chính mình, chắc hẳn là do mình sợ phải nhìn thấy sự thất vọng từ ba mẹ nên mới vậy chăng? Mình không biết nữa nhưng mình thấy mệt mỏi quá, chỉ mong có thể ngủ 1 giấc thật yên bình và quay về những ngày thơ ấu thôi…….
Mặc dù cha mẹ tôi không nói hay hành động gì nhưng trên mặt luôn hiện rất rõ việc muốn tôi đổ vào trường chuyên,và muốn tôi sẽ làm nghề mà họ coi là tốt! Tôi thật sự rất mệt thật sự muốn buôn xuôi,muốn chạy trốn a,muốn ngủ một giấc thật sâu! Mặc dù mệt nhưng tôi không được thể hiện ra ngoài,tôi phải luôn có vẻ mặt vui vẻ,lạc quan,yêu đời việc đó thật sự quá sức của tôi có những lúc tôi thật sự rất bực bội,buồn bã,tiêu cực nhưng vẫn phải cố cười nói như bình thường. Nếu tôi thể hiện ra họ sẽ coi tôi làm quá hay bị điên! Có một thời gian tôi chịu không nổi nữa nên đã thể hiện ra và họ nhìn tôi với cn mắt đáng thương và kêu tôi bị điên cần vào bệnh viện tâm thần! Họ muốn tôi phải hoạt bát,gặp ai cũng nói chuyện được không ngại giao tiếp tôi nên từ xưa tôi đã nghe theo họ nhưng thật chất tôi rất ngại giao tiếp xã hội mỗi lần thế người tôi run rẫy,sợ hãi…. giờ thì vì quá mệt mỏi nên tôi quyết định ko theo lời họ nữa! Khi nào cần thiết thì tôi mới làm! Giờ tôi đang học lớp 9 và sẽ phải thi tuyển sinh mục tiêu mà gđ tôi nhắm tới là một trường chuyên ở khu tôi bạn nghĩ tôi có nên cố gắng thi vào trường đó ko? Nhưng trước đó tôi phải thi hs giỏi sử bạn nghĩ tôi có nên thi không hay từ bỏ!
Các bạn có tin ko, rằng bame mik lại có nhx lời nói quá đáng. Mik bt cơ thể mik ko hoàn hảo nhưng việc bị nói như thế làm mik rất buồn. Còn những trò đùa ko hề vui của bố, mẹ lấy lý do vì yêu mik. Mik bt bố mẹ yêu mik nhưng có nhx lúc bố mẹ làm mik tủi thân lắm. Còn chuyện về tiền học rồi điểm thi này nọ, ngày nào cng nghe bố than về tiền học bắt mik tự đọc tiền học trong khi mik làm j đã đủ khả năng để kiếm ra tiền. Thực sự mệt lắm ạ.
Đối với một số bạn thì áp lực về học tập là lớn nhất nhưng đối với mình là áp lực khi phải xem ánh mắt của bame mà sống đó ạ. Tớ là cj cả, nói đúng hơn là tớ không phải con ruột của bố tớ. Mẹ tớ tái hôn lúc tớ 5 tuổi, ông ấy rất tốt và gia đình này rất hạnh phúc nếu em tớ không được sinh ra đời. Tớ thấy mình sai khi nói ra điều này nhưng tớ ghét em tớ, lúc em tớ mới sinh tớ khoản 10 tuổi. Lúc đó mẹ tớ nhờ tớ chăm em hộ, trong lúc trông em thì tớ lo mãi xem tivi nên không để ý đến em. Em tớ nằm trên giường, giường không cao lắm, em tớ lúc đó biết lăn nên trong lúc lăn thì sém chút nữa té xuống giường thì mẹ tớ vào kịp và đỡ em tớ không bị té. Lúc đó tớ mới nhận ra là em tớ sắp té, bố tớ đi vào và nhìn thấy cảnh đó liền chửi tớ và lấy chổi đánh tớ sau đó còn lấy dép đánh vào đầu tớ. Lúc đó tớ chỉ biết khóc mà thôi, chẳng biết làm gì cả. Tớ biết tớ sai, tớ sai khi không chú ý tới em để em sém bị té, nhưng có cần… Bây giờ cũng vậy, chỉ cần em tớ khóc là liền chửi tớ không cần biết đó phải là lỗi của tớ hay không. Trong mắt mẹ tớ, tớ luôn là một người cj ganh tị và so đo với em mình. Nếu có hỏi là tớ có thương em tớ không thì là có nhưng nó không vòn như trước…
mn biết cái j đáng sợ hơn áp lực từ phía phụ huynh ko?
Đấy chính là sự ko tin tưởng. Tầm 5 năm trước mình thật sự là 1 đứa rất tham vọng. Hồi đấy là cuối lớp 9, chuẩn bị lên c3, mặc dù mn bảo là giờ mà ôn chuyên thì ko kịp nữa rồi nma mình vẫn muốn thử sức xem sao. Nói ngoài mồm là học chơi chơi, học cho có cái thứ để đú đởn nma thực sự hồi đầu mình rất cố gắng. Mình chăm chỉ làm hết từ dạng đề này đến dạng đề kia, rồi còn trốn bố mẹ đi học ở 1 cái lò dạy chuyên các thứ. Xong r mẹ mình phát hiện ra. Trường mình thì cx ko phải là dốt nát j, cũng có truyền thống đỗ chuyên ầm ầm, các anh chị khoá trước có lớp 27/30 học sinh là đỗ chuyên nên cx coi là giỏi trong quận. Dù thế thì đấy chỉ là ở lớp chọn 1 thôi, lớp mình là lớp Anh2, đúng kiểu để vớt vát danh dự chứ thật ra cx chỉ là lớp khá tầm thường nên cô chủ nhiệm mình lo lắm. Lo là lớp sẽ chỉ tập trung ôn chuyên rồi đứt gánh giữa đường, chuyên chả đỗ mà sở lại chả xong. Cô cứ bảo đi bảo lại vs các phụ huynh là bạn nào ôn thì phải ôn từ đầu các thứ, nói chung là cx làm công tác tư tưởng đáng sợ lắm đâm ra mẹ mình bị lo. Rồi hồi đấy mẹ cx đang mang thai nên stress khủng khiếp. Mẹ sợ mình sẽ giống con bạn mẹ, giống chị này, giống bác kia nên mẹ phản đối kịch liệt chuyện chuyên chọi. Mẹ ko tin tưởng mình sẽ làm nên chuyện, sẽ cố đc cái j, vì cả nhà mình chả ai đỗ, cả dòng họ cx chả ai học “cao” đến thế. Lúc đầu mình cứ khăng khăng học thôi, nên mình tập trung, mình đam mê lắm thậm chí trong lần thi thử đầu tiên của trg đấy mình tính điểm ra thì cx đỗ lớp chuyên cơ. Trong những lần trả bài thi trong lp hc thêm, mình cx đạt điểm cao, trong top 10 các thứ. Xong mình suốt ngày ngồi highlands đắt đ chịu đc rồi lấy cớ là đắt thì mới có động lực học. Thế mà trong lần thi thứ 2 thì mình trượt. Mẹ mình càng có cái cớ để trùi dập mình, 2 mẹ con cứ về nhà là cãi nhau, cứ nhìn mặt nhau là rớt nc mắt. Cái đáng sợ ở đây là mình cx ko chắc chắn đến thế vs lựa chọn của mình, mình cx có nỗi sợ y hệt mẹ và hơn hết mẹ mình chả nói j sai cả. Thực sự tỉnh táo mà nói, tất cả những j mẹ cố gắng đúng là chỉ muốn tốt, chỉ suy nghĩ cho mình tht và rằng mình chỉ là đứa trẻ cố chấp, gạt hết những sự quan tâm của mn, cho rằng mình là đúng, là giỏi nhất. Cái áp lực ở đây ko phải ước vọng con học hành thế này, con đạt giải kia mà lại là cái áp lực về việc tội lỗi, về việc mình đang phí phạm tiền bạc của bố mẹ vào những thứ ko đâu, về việc mình quá dốt nát và nếu trượt trg công, mình sẽ là thứ thất bại. Mẹ mình nhấn đi nhấn lại là mẹ đã tốn bao nhiêu tiền cho cái ảo tưởng xa vời của mình, và bảo rằng mình phải biết thương, biết cảm thông cho những cái stress của mẹ. Đến cuối cùng, mình cx buông tay ra rồi, mình chả thiết tha học hành gì, cả ngày lên lớp chỉ đưa chuyện, bàn luận linh tinh các thứ. Mình bỏ cuộc. Và đúng rồi đấy, mình cx trượt trong cuộc thi chuyên kia luôn, chả có j bất ngờ. Hồi đấy mình khóc liên miên mất 3 tháng hè, và rồi mình vào một trg công rất bthg ở HN, (dù mang danh trg top đầu nma vs mình, nó vẫn là 1 nỗi thất vọng) nhưng mình r cx vượt qua đc nỗi thất bại đó. Mình có xem 1 bộ manga bóng chuyền (Haikyuu!) và thực sự cảm thấy related, đại khái thì mình như đc đồng cảm bởi hành trình, bởi những thất bại, và đc truyền cảm hứng khủng khiếp vs những cố gắng, những tình yêu mãnh liệt của họ dành cho bóng chuyền. Thật sự thì mình cảm thấy rất biết ơn bộ manga đó và thực sự nhờ nó mình ms tự tin, dũng cảm vào bản thân để chinh phục 1 mục tiêu ms của mình. Mình đã đỗ đc 1 trg đại học khá ở HN (FTU) và sau khi học 1 năm thì mình đi du học ngành Kiến Trúc ở Đức.
Tất nhiên nếu đc quay lại, mình vẫn sẽ ko bao h để chuyện đó xảy ra, mình ko mong muốn nhg ít nhất mình thấy biết ơn cái lần thất bại đó, cái lần mình nhận ra là mình phải vững tin vào bản thân như thế nào. Ncl cái tâm sự này 99,9% là sẽ chả ai quan tâm đâu (vì nó dài quá) nma ít nhất mình muốn revise lại cx như nhắc nhở bản thân trong tl (hoặc là 1 ai ng lạ nào đó) về cái hành trình mà mình đã đi qua. Thế thôi tạm biệt!
Mình thấy thì ai cũng phải trải qua áp lực thôi ,ko từ gia đình thì cũng là từ trường lớp, bạn bè. Vì vậy mọi người hãy cố gắng và hãy giữ vững tinh thần nhé vì các cậu khum cô đơn đâu – có gì thì hãy chia sẻ với bạn bè bố mẹ không có thì kết bạn online nhưng hãy chọn bạn mà chơi chọn người mà chia sẻ cùng nhé!!
Mình kbiet là mình đang phải sống trong thực tại gì nữa, hầu như ngày nào trong đầu mình cx chỉ có học học học. Từ khi mình sinh ra mình có cảm giác như mình đáng lẽ đừng nên sinh ra làm gì rồi lại trở thành cái gai, trở thành nỗi trút hận của mẹ mình. Sinh ra trong 1 gđ không phải là gia đình, ngày mình được sinh ra là ngày ba mẹ mình li dị, ba cưới vợ mới con của ng vợ lẽ ấy thì được đi du học, còn mình thì bị ngăn cấm kh được đòi hỏi ba gì cả. Mình ở cùng ngoại và mẹ. Mẹ mình là 1 người nghiêm khắc và lúc nào cx coi trọng điểm số của mình. Mẹ mình lúc nào cx đôi co giữa điểm số của mình và bạn bè. Trên lớp thì chẳng mấy gì khá hơn là bao, bạn bè xung quanh soi mói về cuộc sống của mình, nói xấu đủ kiểu. Bạn bè chơi chung thì toàn lợi dụng, chẳng thể giải tỏa được nỗi uất ức của mình ở đâu cả. Về tới nhà thì lại cbi đồ đi học tiếp học tới tầm 9 rưỡi thì tan ca cả ngày dài. Mình chỉ có quãng tg lúc tối, chỉ biết khóc, chẳng thể mạnh mẽ nổi, chỉ mong học hết cấp 3 thì mình sẽ được giải thoát. Đến cả sự riêng tư của mình cũng bị giám sát, chẳng thể tự do, cứ như con rối ngày ngày cũ nát bị người ta giày vò.
Ừm sao nhỉ nhiều khi cái áp lực này ấy chính ba mẹ cũng không nhìn ra là mình đang đặt nó lên con. Kiểu như nhà tui ấy, nếu nói mà đặt nặng thành tích học tập thẳng ra mặt luôn thì đến hết cấp 2, sau đó thì kiểu m học khá đừng để bị khống chế là được. Vấn đề nó bắt đầu là mỗi khi mà tâm sự hay nói là ờ môn nay học nặng hay đợt thi khó ghê, cũng là văn phụ huynh hay nói đó “mấy đứa khác có vậy k hay mình m?”, “cần học thêm k”, “có lần nào thấy nói làm đc đâu”, các kiểu tựa tựa thế. Điểm sáng là ba mẹ cũng chịu nghe mình nói là mình không thích nghe mấy lời như vậy, muốn làm gì làm tự chịu là được. Cơ mà thể nào cũng bảo “bộ k biết nào nói đùa nào thật à”.
Riết stress nặng luôn ấy, giờ đại học rồi cũng vẫn vậy, k dám than thở, tại đơn giản than cũng chả được an ủi mà còn suy hơn (╥﹏╥)
Hép meee mình thực sự quá mệt mỏi nhiều lúc đi làm rồi đi học về xong nghĩ về tương lai không biết ngày mai của mình ra sao!! Nhiều lúc nghĩ tiêu cực thực sự chỉ mún die thôi =)) nghĩ về bố mẹ nuôi lớn mình khổ thế này phải đi làm đi học tiếp cố gắng thoi. Hôm mình quá mệt mỏi mình có mua kem hộp xong xem 1 bộ phim thất tình khóc 7749 dòng sông mà sáng mai hiệu quả thật kkk
Ngày nào cũng như ngày nào áp lực luôn đều đặn sáng chiều chính khóa, tối học thêm r bài vở, đôi khi muốn ăn uống đàng hoàng cũng khó, đc giờ phút nào nằm trên giường là thấy may mắn lắm r
Ba còn đỡ chứ mẹ thì ko, mk là ng hay quên đôi khi chỉ cần vài phút sau là quên, tuần trc mk ktra rất nh muốn ngủ cũng ko yên mà lúc nào cũng nghĩ là mk chơi game, sáng mệt với nhức đầu đến nỗi chả thèm ăn, nhưng mỗi lần mk làm cái j ko vừa ý là bắt đầu chửi “bất hiếu, mất dạy, mốt đừng đi ra đg trời đánh m nha con” buồn lắm chứ nhưng nghe riết r quen chả buồn nói nữa. Hồi đó cấp 2 mk khá may mắn là đc hs giỏi cả 4 năm tuy không phải đứng hạng 1 hay 9. nhưng nói chung cũng đc mk cứ nghĩ là v mẹ sẽ vui nhưng ko mẹ cứ tìm coi ai nhất khối ai hạng 1 r đem ra so sánh
Đôi khi mk cứ nghĩ là chỉ cần trao đổi với mẹ là mệt sẽ hiểu cho nhưng không thậm chí có lần mk cảm thấy hối hận vì mk đã làm v . Thứ duy nhất mà mk có thể an ủi mk là những quyển sách mk đã mua ( sưu tập sách là sở thik của mk ) vì chỉ cần nhìn mấy cuốn sách nhớ tới những câu chuyện mk đã đọc thì mk cảm thấy đc an ủi đôi chút, thậm chí h mua nh đến mức còn bị chửi nhưng bt sao đc nó đã an ủi mk ngày này qua tháng nọ mà
may mắn là tớ có mẹ tâm lí một xíu, để cho tớ tự lập tự quyết, còn bố tớ thì….
Tớ may mắn vì không bị bố mẹ đặt áp lực gì, phải nói là tớ khá được chiều, nhưng vấn đề là tớ cảm thấy sợi dây liên kết giữa mình và bố mẹ cứ lỏng lẻo thế nào ấy.
Tại vì từ nhỏ tớ ở với ông bà nội, bố mẹ tớ thì đi làm ở tỉnh khác, thường 1-2 tháng mới về. Mỗi lần về là bố mẹ chiều tớ lắm, đến giờ vẫn thế. Nhưng chiều là về mặt vật chất thôi, nghĩa là bố mẹ hay mua quà, đồ chơi, chứ tớ và bố mẹ ít khi tâm sự.
Từ nhỏ tớ đã sống khép kín rồi. Có chuyện gì cũng không kể với ai. Phần vì ông bà tớ nghiêm khắc cực. Phần vì bố mẹ không ở nhà, mà thời đó liên lạc điện thoại bàn thôi, mỗi lần nói được mấy phút nên tớ không tâm sự với bố mẹ được. Rồi cứ thế miết, tớ không mở lời được với bố mẹ chuyện gì hết dù mẹ tớ khá tâm lý.
Đến kỳ 2 lớp 11 thì mẹ tớ về ở với tớ. Nhưng giai đoạn đó tớ vừa học đội tuyển, vừa ôn thi thptqg lên ở trường suất, về nhà cũng học thôi nên hai mẹ con cũng chả mấy khi tâm sự. Mẹ tớ có hỏi, nhưng tớ chỉ im. Thật ra, tớ cũng chẳng có áp lực gì ở trường cần chia sẻ với mẹ, nhưng rồi tớ nhận ra đến những chuyện thường ngày tớ cũng ngại nói. Kiểu bị ngượng với chính bố mẹ mình ấy.
Sau giai đoạn chỉ học với học thì tớ lại lên HN học ĐH, không ở nhà, cũng ít khi gọi điện về vì bận. Năm 1, năm 2 thì đỡ, đến năm 3 tớ bắt đầu nhận thấy, càng ngày càng khó có thời gian rảnh để về nhà, hoặc để gọi điện cho bố mẹ hơn.
Ngẫm lại thì tớ thấy thất vọng vì không thể kết nối với bố mẹ lắm.
Câu chuyện của tớ rất đơn giản, không có áp lực gì cả nhưng với tớ thì như thế vẫn khá buồn. Dù sao hoàn cảnh của mỗi người khác nhau nên chúng ta mãi mãi không hiểu được sự thất vọng của nhau đâu. Bởi vì cuộc sống của tớ rất yên bình, nên mỗi chuyện không gắn kết được với gia đình đã khiến tớ buồn rồi.
Cuối cùng thì tớ muốn nói là, không nhất thiết phải là bạo lực, là áp lực hoặc nói chung là những tổn thương từ bố mẹ mới khiến tâm hồn của những đứa trẻ bị sứt mẻ. Riêng việc bố mẹ không ở bên trong suốt quá trình lớn lên của chúng đã đủ để khiến tình cảm gia đình của chúng phai nhạt rồi.
Chắc có vẻ đây là cmt duy nhất đến từ phía phụ huynh 😊 Đúng vậy, năm nay mình 33t và đang có 1 bé gái 6tuổi, năm sau vào lớp 1. Và có thể mình chỉ mới nuôi dạy con cái còn quá ít so với phụ huynh của các bạn ở đây, nhưng trong 6 năm qua mình nhận được rất rất nhiều bài học về nuôi dạy con, từ đó có nhìn thấu hiểu hơn về các cách nuôi dạy con của thế hệ trước.
Ba mẹ của mình chưa bao giờ áp đặt con phải học cái gì, thi cái gì nên thật may mắn mình được tự do lựa chọn ngành học và công việc yêu thích. Nhưng tất nhiên, thế hệ cha mẹ trước có yếu điểm cũng vô cùng lớn đó là hệ quả của việc giáo dục con bằng đòn roi, bằng việc bắt ép, bằng việc la mắng nếu con ko nghe lời, nếu đi theo ý cha mẹ muốn. Bạn có bao giờ nghĩ tại sao ko? Vì chính bản thân ba mẹ cũng đâu có được thế hệ trước dạy phải tôn trọng con cái thế nào đâu? Họ cũng chỉ được dạy bằng các cụm từ: Ba mẹ nói phải nghe, ba mẹ muốn tốt cho con, thương cho roi cho vọt…nhưng chính bản thân ba mẹ chắc chắn ko nhận ra hậu quả của việc đó chắc chỉ đổi lại nỗi buồn, nỗi ấm ức…Mình chia sẻ nguyên nhân cũng chỉ mong các bạn hiểu bối cảnh sự thiếu hụt phương pháp dạy dỗ đến từ chính ba mẹ mình.
Khi mình làm mẹ, bài toán dường như khó hơn rất nhiều vì thế hệ của mình là sự chuyển giao của tư tưởng mới, nhận thức mới…Mình cũng đã từng ko kềm chế được và đánh con 1 lần, đó là lần mình hối hận đến bây giờ, mình biết mình phải thay đổi cách dạy con. Nghiêm khắc trong sự nhẹ nhàng, thấu hiểu nguyên nhân và có cách truyền đạt lại cho con hợp lí nhất.
Nếu bạn hỏi mình như vậy có mệt ko? Rất mệt các bạn ạ. Nếu các bạn la con: Im ngay, bản thân mình cũng sẽ sợ và im, ko khóc nữa, nhưng nó tổn thương, và sẽ phản tác dụng.
Đổi lại, chắc bạn nào cũng muốn ba mẹ tâm lý, nhẹ nhàng, giúp mình…thì chính bản thân ba mẹ, như là mình, chưa chắc lúc nào cũng đủ an yên, bình tĩnh để làm điều đó. Nhưng mình biết, vì 1 thế hệ ko phải chịu tổn thương và có iu mến vào cuộc sống, mình PHẢI cố gắng, và mình luôn nói với con. Mẹ không hoàn hảo, mẹ cũng là lần đầu làm mẹ, mỗi ngày mẹ phải học. Mẹ biết bé iu của mẹ tuyệt vời, chỉ là mình còn cần cố gắng khắc phục vài thứ nữa thôi. Mẹ con mình cùng cố gắng nhé.
Về việc học áp lực, mình biết, cái mình nói với con mỗi ngày là con là ai, bao nhiêu tuổi, làm cái gì…cũng đều có áp lực trong cuộc sống hết. Áp lực giúp chúng ta có sự tập trung vào việc mình cần làm 1 cách hiệu quả, ko chểnh mảng. Vấn đề là con nhìn áp lực đó như thế nào?
Có thể bạn ko thích học cái này? Nó sẽ trở thành áp lực.
Có thể bạn ko làm được việc đó trong 1 quảng thời gian quy định? Nó sẽ trở thành áp lực.
Nhưng sẽ luôn có cách giải quyết những bài toán, vấn đề đó nhé, mình chỉ cần dành chút thời gian để suy nghĩ cách vượt qua suy nghĩ tiêu cực.
Mong các bạn có thể có thêm dũng khí chia sẻ cùng gia đình cái mình muốn, và không hạnh phúc với gia đình. Mình tin rằng gia đình nào cũng iu con cái, chỉ là gặp vấn đề ở sự diễn đạt.
Nếu không may, ba mẹ không phải là người đứng cùng mình thì hãy dũng cảm đối mặt bằng chính mình nhé. 😊
Áp lực thì tui ko có,bà mẹ tui thì luôn yêu thương tui và mong tui đc hạnh phúc nên kì áp đặt túi cái j hết nhưng đôi lúc tôi rất buồn vì ko đc thấu hiểu.Tui chưa từng đc bà mẹ khen ngợi hay động viên tui khi tui muốn làm gì đó,bà mẹ tui luôn coi việc mà tui làm là vô bổ.Ba mẹ cũng chưa từng công nhận những cố gắng của tui vì vậy tui cũng ko tâm sự gì về mình hết.
Có nhiều cảm sức cứ chồng lên kiến mình rất buồn
Áp lực thì tui không có nhưng đôi lúc mình buồn lắm.Ba mẹ của mình chưa bao giờ khen gợi hay động viên mình điều gì, luôn coi những j mình làm là vô bổ,coi những sự cố gắng của mình là rác và chưa bao giờ công nhận điều đó.
Từ nhỏ tới lớn mình chứ tâm sự với bà mẹ điều j cả, có nhiều lúc mình buồn lắm nhưng mình chỉ giám khóc thầm thôi vì mình có khóc lớn tới như thế nào ba mẹ cũng không quan tâm .Ba mẹ chỉ toàn mắng chửi mình bảo mình là ngu , không có não và mình chỉ biết chịu đựng thôi vì mình có nói j thì cũng bị kêu là hỗn, nói 1 câu trả lời 10 câu
Mình luôn nghĩ rằng ba mẹ là người thương mình nhất, tất cả mọi thứ đều cho mình hết, nuôi mình từ nhỏ tới lớn và mình biết ơn bà mẹ mình nhiều lắm nhưng cảm xúc của mình cứ bị tổn thương. Có nhiều người cha mẹ nghĩ rằng lộ cho con cái đầy đủ là đc nhưng đâu quan tâm đến cảm sức của con
Hmmm, theo cá nhân tui thì đôi khi áp lực là do mình tự đặt ra rồi có lúc tự làm quá lên á (theo tui từng trải nha). Ừa thì tại tui sinh ra trong một gia trang mà ba má thuộc túyp ít bày tỏ tình êw bằng lời nói á, làm luôn cho nóng =)) thêm vô nữa là khoảng cách thế hệ quá lớn (nói chứ ba má tui xì tin lém, u60 thoi hà🤧)
Áp lực đỉnh điểm cho tới thời điểm hiện tại mà tui từng trải qua là năm tui ôn thi đh á. Tui thì là kiểu có chuyện buồn bực thì tui kiếm ai đó để nói thôi, ko cần nghe tui nói gì cũng đc, chỉ cần ngồi đó để tui thao thao bất tuyệt thoi. Cơ mà trong lúc ôn thi mà sắp đến ngày thi rồi, thì tui lại thấy áp lực vì bài test thử môn sử tui lại làm toàn 3, 4 điểm =))) nên tui mới về nhà tâm sự với mẹ, kể xong mẹ tui kiểu: “ko đậu thì về làm công nhân” =)) không hiểu sao lúc đó tui lại bị tổn thương vì câu nói đó á. Thế là tui chui vô phòng rồi nằm khóc một mình (tại tủi thân đồ á🥴). Tầm trước ngày thi 3 bữa, tui chịu không nổi cái vụ đó nên tui mới ngồi lại rồi nói với mẹ là tại sao mẹ lại nói như vậy, tại lúc đó tui thật sự chỉ cần mẹ lắng nghe thôi chứ không cần phải an ủi, động viên bằng lời nữa kìa. Vừa nói mà vừa mếu mới quê chớ =))) nói xong thì mẹ tui im luôn, còn tui thì chui vô phòng khóc tiếp. Sau vụ này mẹ tui khác trước nhiều lắm, tui nói gì là lắng nghe hết :”)) tại bth thì tui khìn đin đồ ko, cái tự nhiên suy nên mẹ hoảng, thế là mẹ tui nhận ra tui là một đứa siêu overthinking.
Nói chung là, vấn đề ở đây là bạn phải nói thì phụ huynh mới hiểu được bạn. Dù là ba má có sinh con ra, nuôi con lớn tới 20, 30 tuổi thì chỉ có thể hiểu được bạn một phần nào đó thôi. Cũng như bạn không hiểu được ba mẹ mình phải một mình ôm bao áp lực cơm áo gạo tiền để chăm lo cho bạn, ngoài mặt thì luôn vui vẻ nhưng thực tế là luôn căng não để lo cho cả nhà kìa.
Thêm nữa là, đụng chiện thì cứ nói ra, đừng khư khư trong lòng. Thà mất lòng trước, được lòng sau. Cứ nghĩ cho bản thân bạn trước đã.
Nếu mới là áp lực thi cử mà bạn đã không chịu đựng được thì trong tương lai, bước ra đời, nó còn tùm lum chiện nữa.
Như tui hiện tại, năm 3 đh ròi 🥲 ngoài dl luôn dí sát mung thì tui còn phải căng não với chuyện tiền nong, và cuộc sống đh xa vòng tay cha má.
Có mệt mỏi không? Có! (Dl, teammate hãm, roommate toxic,v.v…)
Có áp lực không? Một chút, đôi lúc! (Đôi lúc nhớ nhà mà tui nghĩ lại hồi đó sao ko nghe lời ba mẹ học đh ở quê luôn cho ròi=))
Có vui không? Vui chứ, được sống là chính mình mà, cứ stress chi ròi skincare lại như công cóc😔
mk thì mỗi ngày đều phải với áp lực cuộc sống do cha mẹ dù có giải thích nhưng đều bị đánh, mk cảm thấy quá mệt mỏi với cuộc sống mk chỉ muốn đến 1 nơi ko có một ai mk muốn cho ý kiến để cố gắng vượt qua :((((