CHỦ ĐỀ HƯỚNG NỘI, HƯỚNG NGOẠI
Sany -
Hướng nội, hướng ngoại gần đây luôn là từ được nhiều người sử dụng để nói về bản thân hay những người xung quanh nhưng định nghĩa chính xác về nó thì có người vẫn chưa thực sự hiểu nên mình tạo chủ đề này luôn.
Bàn luận về chuyện thấy bản thân là người hướng nội hay hướng ngoại và vì sao? Ưu, nhược điểm theo bạn nghĩ.
Thấy những nhận định của người khác về người hướng nội/ngoại sai như thế nào?
Thật ra thì toi nghĩ toi hướng nội bẩm sinh và toi cũng khá thích điều đó. Cho đến vài ngày trước toi đi phỏng vấn và rớt vì cái vụ hướng nội này, đúng kiểu cú shock đầu đời 🙄 Nghe chị trợ lý nói đùa là do sếp hướng nội nên cần người hướng ngoại hơn sếp 🫠
Toi thấy dạo này người hướng nội như toi khó tìm việc quá mn…
Ùi, chắc tui sẽ chia sẽ một chút nhe, vì trong mấy năm nay có thay đổi xíu, cũng k tự nhận hướng nội hay hướng ngoại, hồi xưa thì tui có nhiều mối quan hệ bạn bè hơn, cũng vô tư thoải mái, lúc đó hay chạy theo mấy thứ bên ngoài, ai làm gì làm đó thôi à. Rồi thay đổi môi trường, tui sống xa nhà, ít bạn lại ( hầu như không có ai ngoài mấy mối quan hệ cũ) tui cũng mất thời gian tui mới quen được, tui cũng khép nép hơn, khó mở lòng hơn xưa.
May sao mấy mối quan hệ tui cho là ít đó ( luôn ở bên tui, để tui bớt thấy cô đơn) k chạy theo mọi người nữa nên tui tìm ra thứ mình muốn làm hơn, cũng có phong cách ăn mặc hơn. Nên tui khá thích bản thân có phần hướng nội xíu của bây giờ hơn hồi xưa.
Hướng ngoại có thể để mình hoàn thành trách nhiệm xã hội, giao tiếp, gặp gỡ, giữ tương tác với nhiều mối quan hệ rùi về cũng phải thanh lọc lại bản thân chứ k overload mất 🤣
Còn phần hướng nội cho phép bản thân tìm về chính mình hơn.
Cảm ơn mb đã đọc nhe, cũng cảm ơn sany và bạn tạo ra topic này, tự nhiên muốn nói nhiều chút
um nói sao ta, tui nhận thấy tui là người hướng nội từ lúc bé rồi cơ, kiểu tui chả có hứng thú gì với việc phải cố kết giao với nhiều người hay hoạt động năng nổ một cách không cần thiết cả.
ưu điểm của hướng nội thì theo tui nghĩ nhé, đó chính là có thể chọn lọc tốt về các mối quan hệ, thường thì đối với những người hướng nội như tui thì việc kết bạn và xây dựng một mối quan hệ lâu dài rất khó, mà một khi mối quan hệ này đã được xây dựng thành công thì sure kèo là sẽ hiếm khi hoặc không bao giờ bị phản bội, bạn bè của tui là một ví dụ, ngoài ra còn có thể né được những tranh cãi không đáng có vì tụi tui quá lười để chen chân vào chuyện của người khác.
về nhược điểm thì chắc chắn là sẽ khó có cơ hội để mở rộng vòng bạn bè cũng như tạo dựng nhiều mối quan hệ xung quanh, đôi lúc sự e dè của bản thân cũng dễ khiến cho người đối diện cảm thấy nhàm chán khi phải giao tiếp với mình hoặc hơn thế nữa là dễ sinh ra cảm giác lạc lỏng giữa đám đông.
theo những nguồn tin mà tui tìm hiểu cộng với quan điểm của chính bản thân tui thì người hướng nội không hoàn toàn là người chỉ biết ru rú một mình, sợ giao tiếp, trốn tránh xã hội,… và hơn hết, người hướng nội không phải người tự kỷ, tui cảm giác như mọi người đang hiểu lầm người hướng nội là người tự kỷ luôn rồi ấy chứ =)))) thật ra hướng nội chỉ là ngại phải giả vờ như mình hướng ngoại, người hướng nội vẫn có thể kết bạn nếu người đó có cùng trường năng lượng với họ, ví dụ như tui nếu gặp người lạ mà nói chuyện hợp cạ là tui có thể nói không ngừng nghỉ với họ cả ngày luôn ấy, nhưng với những người không cùng trường năng lượng thì cuộc trò chuyện này đi vào ngõ cụt chắc luôn. ngoài ra người hướng nội vẫn có thể dõng dạc nêu lên quan điểm của mình trước nhiều người nếu như họ cảm cần thiết, họ có thể ngại giao tiếp nhưng không có nghĩa là họ không có khả năng giao tiếp đâu trời ạ =))))
và điều cuối cùng tui muốn nói là, người hướng nội không phải người tự kỷ, càng không phải người né tránh xã hội, cũng không phải là người chỉ biết trốn tránh sợ sệt khi phải đối diện với một vấn đề nào đó trong cuộc sống, người hướng nội vẫn sẽ có lúc tăng động, nhiệt tình, quẫy hết mình như một người hướng ngoại.
tui hài lòng vì tui là người hướng nội.
Cá nhân bản thân mình thấy mình là người hướng nội. Thật ra theo mình nghĩ, người hướng nội không phải là kiểu người lầm lì ít nói hay có ít mối quan hệ xung quanh đâu, mà người hướng nội là người thích ở một mình. Người hướng nội có thể làm chủ cuộc đối thoại, cũng có thể tự tin trước đám đông, cũng là dạng có khả năng hài hước hoặc là ai cũng có thể bắt chuyện được. Nhưng cho dù có nhiều mối quan hệ thế nào đi chăng nữa thì mình luôn chọn cách ở một mình. Mình đi xem phim, đi ăn uống, đi mua sắm, đi khu vui chơi, đi dạo, làm việc… đều đi và làm một mình cả. Mình không cảm thấy cô đơn ngược lại là rất thoải mái vì điều đó. Còn những chuyện phải tự tin trước đám đông, khả năng hài hước hay là có thể bắt chuyện giao tiếp với mọi người thì đó tính chất công việc nên mình phải luyện tập thôi ạ, vì nếu muốn công việc thuận lợi hay phát triển thì không thể nào ngồi im mãi, có thể là ban đầu sẽ khá khó khăn nhưng để trở nên tốt hơn bản thân phải tập luyện và thay đổi. Thế giới nội tâm của mình cũng rất phong phú, đa dạng và mình tận hưởng cuộc sống của mình theo cách riêng của mình. Tóm gọn lại thì theo mình người hướng nội thì chỉ là người thích ở một mình thôi ạ.
không biết nói gì nên là mấy nàng/chàng ngủ sớm đi nhé:>>>
Mình không nhận mình hướng nội hay hướng ngoại . Từ nhỏ mình là một đứa hoạt bát vui vẻ năng động , có nhiều bạn bè . Nhưng khi dậy thì mình cảm nhận rõ là mình trở nên trầm tính , ít nói , ít giao tiếp , rụt rè , nhút nhát , nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương nữa . Vì tính trầm nó mà mình trở nên ít bạn bè hơn khi vào c2 cũng vì tính ít nói và hay nhút nhát thì mình đã bị coi là chảnh 😞 mặc dù mình đã cố thân thiện giao tiếp nhưng vẫn không ăn thua gì . Nhưng rồi mình cũng có 1 đứa bạn thân , mình và bạn ấy chơi thân với nhau lắm , 2 đứa bám dai như đĩa . Chơi được 1 2 năm bạn ấy có bạn mới nên đã nhạt với mình và 2 đứa không còn liên lạc hay chơi với nhau thường xuyên nữa . Không biết sao nhưng mà mình cảm thấy mình không chơi được với ai quá lâu đỉnh điểm là mình được một bạn trong lớp nói với mình rằng đứa bạn thân mình chơi thân nhất lại là đứa nói xấu sau lưng mình , bảo mình chơi vì tiền . Mình đã rất thất vọng mà không làm được gì , mình im lặng vẫn giả vờ nói chuyện bình thường nhưng điều đó không dễ chịu chút nào cả.. Sau chuyện đó và những chuyện khác khiến mình mất vào niềm tin vào bạn bè
Mình rất muốn trở nên hoà đồng và thân thiện như trước , mình không muốn tự ti hay nhút nhát nữa nhưng mà mình không đủ dũng cảm để làm điều đó..
Tui là người hướng nội hoàn toàn luôn ấy, ít bạn bè, ít giao tiếp với hay khép mình nữa. Dạo gần đây tui thấy từ hướng nội bị lạm dụng hơi nhiều nên cũng muốn cmt nói lên ý kiến của mk :”))). Theo tui thì hướng nội là những người sống khép mình lại, ít xã giao với thích chỗ yên tĩnh các thứ, mà gần đây tui có xem đc mấy bài thuyết trình của vài bạn thì họ tự xưng là người hướng nội nhưng khi tui thân 1 tgian r thì thấy k phải thế. Có thể có vài chỗ tui sai nhg nhiều lúc thấy từ này bị lạm dụng quá tui cảm thấy khó chịu vì mn hiểu sai nghĩa của nó luôn 😓. Cái này là tui nêu lên quan điểm của bản thân th nên k chắc chắn là nó đúng hay sai nữa:”))
Trước hết cho mình cảm ơn vì mọi người đã tham gia mấy sự xàm xí mà tôi mở ra.
Có một sự thật là trên mạng thì tôi khá kín tiếng nhưng ngoài đời tôi chính xác là một đứa hướng ngoại luôn đó. Tôi có thể làm quen với người rất nhanh, có thể nói chuyện với họ như thể đã quen nhau từ kiếp trước mà không gặp vấn đề gì. Tôi mạnh dạn thể hiện ý kiến bản thân mà chẳng sợ hay lo lắng người ta nghĩ gì về mình, nhiều lúc lại thấy cái tính này của mình xấu vì thẳng tính quá, mẹ tôi vẫn hay bảo thẳng tính quá thì bị người ta ghét :)).
Tôi có thể một mình đi ăn, một mình đi du lịch mà chẳng sợ gì vì tôi luôn nghĩ mình có thể kết bạn bất cứ lúc nào mà mình muốn, chỉ là đôi lúc cần điều chỉnh bản thân lại thôi.
Tôi có rất nhiều bạn bè nhưng bạn thân thì chắc chắn là một vòng nhỏ hơn rồi. Nói chung thấy ưu điểm của hướng ngoại thì nhiều hơn nhược điểm chút.
Ngoài đời em hướng nội, trên mạng thì hướng ngoại hơn. Cơ bản là nhiều người đang nhầm lẫn hướng nội và sợ xã hội. Người hướng nội sẽ không chủ động bắt đầu các cuộc small talk, sẽ không tìm kiếm quá nhiều sự chú ý, sẽ cần phải giành nhiều thời gian ở một mình hơn người khác. Không đồng nghĩa sẽ sợ nói chuyện, không đồng nghĩa sẽ không hoàn thành tốt công việc, không đồng nghĩa họ không có kĩ năng xã hội. Đừng đánh đồng hướng nội và sợ xã hội:’) Kiểu đánh giá người khác qua việc hướng ngoại hay hướng nội nó rất xàm luôn ý ạ. Hướng nội là không có kiến thức chuyên môn hay gì??? Em hướng nội và em vẫn từng dạy gia sư, bây giờ em đi làm trợ giảng và giao tiếp công việc với chị quản lý và học sinh rất bình thường. Em thậm chí còn hay kiếm chủ đề để nói chuyện với các bạn học sinh cho bớt căng thẳng.
Mik là người hướng nội nhưng gặp người thân thiết là hơi hướng ngoại. Hồi mik vào trường để nhận lớp nhưng mik bt nói chuyện vs ai hết vs lại lúc nghỉ hè đến vô hc mik k nhắn tin vs bn bè trừ khi hỏi bài tập mik mới nhắn thôi nên vào lớp mik cảm thấy tất cả đều lơ mik, hc chung vs nhau cx dc 3 năm r nhưng cs vài bn còn k nhớ tên mik cơ, mik cảm thấy cô đơn và tủi thân thế nào ấy. Cs 2 năm mik còn bị blnt do chính bn ngồi cạnh mik, mik xin cô chuyển chỗ nhưng cô hỏi lí do lúc đó k bt sao tim mik cứ đập nhanh r rung rẩy nx nhưng cuối cùng cô cx đổi chỗ cho mik ngồi 1 mik, lên lớp 11 thì k bt sao mik lại ngồi vs bn blnt mik tiếp và mik hc hết lớp 11 năm đó là năm mik khóc nhiều nhất và cx là năm mik hc tệ nhất từ hsg xuống hstt nhưng khi lên lớp 12 bn đó chuyển trường mik cx dc giải thoát mik k còn khóc nx và mik cố gắng hc từ hstt lên hsg à quên mik của năm đó k cải lại dc nên mới bị blnt và cx k dám nói vs thầy cô cha mẹ tại vì mik sợ cha mẹ mik buồn. Sau khi mik lên đại hc mik đã đọc những bộ truyện chữa lành tâm hồn hay cực và mik cx mạnh mẽ hơn, giao tiếp vs nhiều người hơn. Xin cảm ơn mn vì đã đọc cmt này.
Tui hướng trung gian hay sao ấy , mẹ tôi thường chửi tôi là ở nhà thì mồm mép tía lia mà ra đường là câm như hến , thề là tôi chỉ lười giao tiếp thôi chứ không phải tôi không giao tiếp được , tôi phải cảm thấy thoải mái thì tôi mới nói được chèn ơi
Ừm.. Mk nghĩ mk thiên về hướng nội hơn . mk ko có hoạt bát đến mức gặp ai mk cũng bắt chuyện đc nhưng với chị em ,bạn bè mk có thể nói thoải mái.các dì của mk cũng từng nói với mẹ mk là mk có bị tự kỉ ko vì thấy mk ít nói……thật ra thì mk ko có ở ngoại nhiều điều đó khiến mk cảm thấy khó làm quen hơn với cả ở đó ko có ai hợp để mk nói chuyện cả,họ nói những chuyện mk ko bt thì làm sao tớ có thể nói đc.
Hướng nội k có nghĩa là ít nói và hướng ngoại k có nghĩa là nói nhiều.
Bản thân mình tự nhận là người hướng lung tung. Mình chọn hướng nội và hướng ngoại trong từng lĩnh vực nhất định. Công việc của mình cần sự giao tiếp và chia sẻ nhiều nên mình mặc định sẽ bật mode hướng ngoại. Và ngược lại chuyện tình cảm luôn luôn là mode hướng nội :> Mình cũng tự thấy k nhất thiết phải cố định bản thân hướng nội hay ngoại và nghe có hơi mắc cười vì mình luôn phân chia năng lượng theo cảm tính và tình huống. Sẽ có những lúc bạn muốn hoạt bát năng lượng bùng nổ nhưng đôi lúc việc tiết kiệm năng lượng sẽ khiến bạn thoải mái hơn rất nhiều. Be yourself iz da best (ノ*゚ー゚)ノ
Tôi ko biết rõ tui hướng nội hay ngoại nữa, khi thì tui hòa động bới mọi ng ai cũng nói chuyện được, khi tui lại chẳng muốn nói chuyện với ai, chỉ muốn ở một mik =))
Người hướng nội là người được truyền cảm hứng sau khi nói chuyện với người khác còn người hướng ngoại thì là người được truyền cảm hứng ngay khi lúc nói chuyện. Về cơ bản thì người hướng nội sẽ nghe và dành thời gian suy nghĩ nhiều. Mình biết quan điểm của mình khá khác=)) nhưng mà thật sự thì chẳng ai hướng ngoại hay hướng nội hoàn toàn cả. Người hướng nội không nhất thiết là phải lúc nào cũng ở một mình không thích nói chuyện với người khác, họ cũng sẽ nói chuyện với mọi người như bình thường thôi nhưng sẽ dành thời gian suy ngẫm nhiều hơn. Hướng ngoại thì thích nói chuyện giao lưu kết bạn với mọi người nhưng không có nghĩa là họ không suy nghĩ lại. Mình thấy phân biệt hướng nội hay hướng ngoại khá kì như kiểu con trai thì không khóc ý ạ. Cuộc đời mình thì hướng tùm num nào chẳng được miễn là mình cứ là chính mình là được=)).
Mk thì hướng nội hay ngoại tuỳ trường hợp á! Mk thì theo hướng nội nhiều hơn. Kiểu ban đầu chúng ta chưa quen nhau, chưa thân nên là cực kì ngại, ko dám nói chuyện, và sống kép kín lại, ko để ai phát hiện ra con người thật! Hoặc là khi ở với bạn bè, có những chủ đề mk hiểu nhưng mk lại cố tỏ ra ko hiểu và ko quan tâm để ko tham gia, vì sợ lỡ phát hiện ra những sở thích ko hợp với bạn bè!
Còn trường hợp mk thành hướng ngoại chủ để ngoại giao, giao tiếp xã giao với đối tượng thấy ổn và ko vấn đề gì .
Mk hiện tại đang cực kì giống hướng nội hoàn toàn, ko muốn cho ai thấy bản chất thật cả, sợ phải tiếp cận những người mới lẫn cũ, sợ phiền phức, cứ nghĩ sống thế này là tốt rồi🥹
Mk mong mọi người có thể sống thoải mái, ko nên áp đặt quá bản thân, sống theo lối mà mk cho là hợp với mk là được , ko cần thiết phải sống theo người khác, sống cho người khác xem làm gì!
Đôi lúc mình thấy khá thất vọng vì một số đông người hiểu sai nghĩa của hướng nội và thậm chí dùng “hướng nội” để thay cho sự thiếu kĩ năng xã hội của bản thân.
Mình là người hướng nội từ nhỏ, nhưng hồi nhỏ mình ham vui nên hoạt bát lắm vì vậy gia đình mình cho rằng mình dần trở nên lầm lì và so sánh mình với anh trai, mình cũng lười giải thích; anh trai mình khi còn nhỏ khá hiền lành và ngại ngùng nên không hoạt bát như mình thời điểm đó, nhưng khi lớn anh mình dần cởi mở và tích lũy được những kĩ năng giao tiếp, anh mình vốn hướng ngoại và cảm thấy thoải mái khi liên tục được tiếp xúc với nhiều bạn bè và làm quen bạn mới. Quay lại về bản thân mình, khi lên tiểu học biểu hiện hướng nội của mình dần rõ, tâm mình vốn không phải người thân thiện nên mình chả muốn kết bạn với ai cả trừ khi họ mở lời làm quen trước. Lên cấp 2 thì sau khi trải qua một sự kiện tồi tệ và được mọi người xung quanh biết đến với quy mô không chỉ mỗi lớp của mình thì mình bị social anxiety (sợ xã hội); việc bị sợ và lo âu khi giao tiếp xã hội trở thành rào cản lớn để mình học hỏi những kĩ năng xã hội, mình sở hữu combo vừa kém giao tiếp vừa hướng nội và mình cứ như vậy một thời gian dài mới đỡ sợ hơn, dù không thể hết hoàn toàn nhưng sau đó mình đã tự tích luỹ được kha khá kĩ năng giao tiếp. Nhưng mình vẫn còn phải cố gắng nhiều vì mình vẫn chưa hết sợ xã hội, và có lẽ mình mãi mãi vẫn bị parkinson part-time mỗi khi thuyết trình trước đám đông:(
Có lẽ giờ mình có thể act như người hướng ngoại khi giao tiếp luôn á nhưng mình không thích, mình không hứng thú với các mối quan hệ xã hội không quan trọng cho lắm, suy cho cùng mình vẫn là người hướng nội, mình thấy thoải mái khi dành thời gian cho riêng mình và mình vẫn lười giải thích về sự hướng nội của mình cho những người xung quanh :))).
Mình thấy có nhiều trang mạng viết không đúng về thinking introvert, sợ có người hiểu sai nên mình muốn chia sẻ đôi chút. Thật ra thinking introvert không phải là người thiếu thực tế đâu, mơ mộng trong thế giới nội tâm riêng chỉ là cách healing của thinking introvert thôi 🥹.
Mik từng cố gắng hướng ngoại để hòa nhập với mọi người hơn nhưng dần dần mik cx cảm thấy mệt mỏi và cx cảm thấy nó thật vô nghĩa. Mik ghét cảm giác pk cố gắng giải thích và nói chuyện vs những người mà mik ko thik. Mik nhận ra những điều đó thật vô nghĩa vì nếu họ tin mik thì đã ko nghĩ mik như thế.
Mik dần sống thật với chính con người mik. Mik cx ko cần pk cố gắng lấy lòng ai cả.
Và mik cx mong rằng mọi người hãy sống vì chính mình chứ đừng sống vì ai cả.
Thật ra đó giờ mình đều nghĩ là mình hướng nội á nhưng mà bạn mình nhiều đứa lại bảo mình giống hướng ngoại hơn :). Mình có xem rất nhiều bài nói về chủ đề này rồi, theo mình thì hướng nội và hướng ngoại chỉ khác nhau ở việc nguồn năng lượng hoạt động của tụi mình khác nhau thôi. Thường thì những bạn hướng nội như mình sẽ có xu hướng dành nhiều thời gian để ở một mình hơn, điều này không phải là do tụi mình sợ hãi đám đông hay không thích giao tiếp gì cả mà đó chỉ vì ở một mình là cách mà hướng nội tụi mình nạp năng lượng í. Nhiều người thường hiểu lầm rằng người hướng nội không thích nói chuyện, không phải đâu nha, tụi mình chỉ là thích lắng nghe nhiều hơn thôi. Những thứ như là sợ đám đông hay không thích nói chuyện là 1 dạng bệnh tâm lý chứ không phải là hướng nội đâu nha mn. Mình mong rằng sau khi đọc xong những dòng này, mn sẽ không hiểu lầm hướng nội tụi mình nữa. ~~~~~
Ummm thiệt là tui là hướng nội cx có hay xuy nghĩ nhiều về 1 thứ j đó hoặc là mỗi lần đi đâu đó một mj cx thấy mj ngại vl luôn. Mỗi lần tới đám đông là cứ như gì rằng trong đầu xuy nghĩ ra một đống số truyện bị người ta xoi mói lắm nên cx ít ra ngoài:))
Tui là ng hướng nội , thật ra lúc trước t cx là ng bth thôi nhg chẳng hiểu vì sao bây h t lại thành ra như này, t ghét đám đông kinh khủng, nếu như t mà ở 1 nơi xa lạ ko quên ai nếu như ko có ng mở lời trc thì t cx chẳng thế quen ai, t ko giỏi nói chuyện hay làm quen nên quanh ik quẩn lại t cx chỉ có mỗi mấy ng bạn , mỗi lần có chuyện j cx chẳng dám chia sẻ với ai, mn bảo gđ là nơi an toàn nhất , nơi để ta giải tỏa mọi âu lo, nhg gđ đối với t lại là nơi áp lực nhất , nhiều lúc ik học về chẳng muốn về nhà, t có quen 1 anh lớp trên , ah ý là LGBT, bh t chỉ dám chia sẻ chuyện của t cho ah ý thôi ko hiểu vì sao mặc dù ko thân đâu, mới quen thôi nhg t lại có cảm giác tin tưởng con ng đấy , chuyện vui buồn j cx nhắn cho nhau, thấy cx đc giải tỏa cx hợp nhau , nhg bây h trừ ah ý ra t cx chẳng bao h kể chuyện của t cho ai kể cả gđ, t cảm thấy này càng xa cách gơn với mọi ng xung quanh kể cả bố mẹ, mà t lại là ng ko dám mở lời nhiều lúc thấy bế tắc kinh khủng:'(
chào m.n! T là 1 con người hướng nội bẩm sinh và tôi cực kì ghét đám đông, sự ồn ào và gặp mặt ng thân. Từ nhỏ tôi đã luôn như vậy tôi luôn tạo ra cho mik riêng 1 thế giới tự mik tưởng tượng và hạnh phúc nó sẽ rất là tuyệt vời và đó là khi tôi nghĩ như vậy. Điều mà tôi luôn cảm thấy vui vẻ đã bị phá vỡ từ khi tôi lên cấp ba mọi thứ thật kinh khủng. Thật ồn ào và náo nhiệt khiến tôi cảm thấy sợ hãi tôi rất rất sợ đám đông và sự ồn ào nên tôi chỉ bt im lặng ko giao tiếp vs bất kì ai. Đối với tôi là điều bth thường nhưng đối vs m,n xung quanh tôi họ lại coi tôi là 1 kẻ lập dị và từ đó blhđ đã xảy ra vs tôi. Lúc đầu thì họ công kích tôi bằng lời nói như là nói xấu và chửi rủa tôi sau đó thì họ lại mén rách vào trong cặp, ngăn bàn và đầu tôi và kinh khủng hơn là học đã đánh đập tôi rất rã man tôi ko thể nói vs ai đc cả kể cả gđ vì khi muốn nói vs họ thì tôi lại ngập ngừng ko dám nói :_( giờ tôi phải làm sao đây
hmm…t là người hướng nội. Để mà nói thì t khá là tận hưởng việc đó. Hướng nội không phải là nhút nhát, gặp khó khăn trong giao tiếp, v.v… chỉ là t sạc điện bản thân bằng cách ở một mình. T vẫn có thể nói cười sôi nổi với mọi người, cười đùa và tham gia vào các cuộc vui cả ngày. Nhưng thường sau đó là t về nhà và sập nguồn luôn vì t thấy cạn kiệt năng lượng tinh thần. Hướng nội nên t còn lí trí trong việc tạo lập các mối quan hệ xã hội nữa, t cân nhắc rất kĩ lưỡng xem tần số của t phù hợp với những ai nên ít xảy ra việc gặp “bè” chứ không phải “bạn”. Đó, hướng nội cũng vui mà =Đ.
Thực sự thì tớ không nhận mình là hướng nội hay hướng ngoại. Đôi lúc tớ rất muốn mở lòng, rất muốn tiếp chuyện với bạn bè mới nhưng vì hay ngại và nhát trong đầu hoàn toàn trống rỗng k nghĩ được gì luôn nên chủ yếu là tớ toàn cười thôi. Nhưng khi ở bên người mà mình cảm thấy thoải mái thì tớ nói rất nhiều, nói đủ chuyện ấy và làm rất nhiều trò con bò. Có vài bạn nói với tớ là “tưởng m trầm tính ai ngờ bựa v luôn” nên là tớ nghĩ mình chỉ là khó mở lòng và khó làm quenn dc thôiiiiii.
Nếu nói về hướng ngoại và hướng nội, thì theo những gì mình nghĩ chắc mình thuộc cả hai chăng? tuy không biết đúng hay không. Nhưng mình nhớ lại khoảng khắc trong cuộc sống mà mình đang sống hiện giờ gần như lúc nào cũng thay đổi về mọi mặc: vui có, buồn có, lạnh nhạt có,…v.v,. Lúc ở nhà hay ở với người thân thì mình hay cởi mở như người hướng ngoại vậy, thậm chí mình còn nói quá lên có lẽ những này mang cho mình có cảm giác an toàn dễ chịu. Còn lúc ở ngoài xã hội hay giao tiếp một ai đó thì có lẽ mình nói chuyện rất ít như người hướng nội vậy, mình thậm chí cố gắng giao tiếp nhiều hơn thì không thể bởi giống như người xa lạ vậy á.
Hồi đó t đọc ở đâu thì đại loại hướng nội có mấy kiểu lận, nhưng t hiểu nhất là hướng nội theo kiểu bảo vệ bản thân.
Mẹ t luôn cho rằng t là hướng ngoại, do t rất dễ giao tiếp, nhưng không nhé. T hướng nội hoàn toàn, do đó mẹ t hay càm ràm là t ko chịu đi chơi chung với bạn hay những group mẹ t giới thiệu, hoặc là t ko có hứng đi team building.
Ngoài ra, t rất dễ hụt năng lượng khi phải tham gia vào chỗ đông người, nên t toàn chọn lọc để đi, một là t thật sự muốn tham gia và chấp nhận một mình, hai là t đi vì có những người bạn của t ở đó, và t dám cá có tần số phù hợp với mình. T tự nhận đây cũng là điểm yếu bởi vì t ko thể tham gia mấy trò vui như đi bar, đi leo trèo chạy bộ nhiều như mọi người được. Thậm chí, hồi nhỏ t rất ghét điều này.
Nhưng hướng nội dạy t cách yêu thương bản thân. Nó cho t hiểu thế nào là vừa đủ với t. Càng lớn, t càng biết yêu sự bình yên của chỗ ở của t, như là t rất thích sự tối giản ngay cả trong ăn mặc của t, cách t tìm hiểu body type của mình để không sa đà vào trend quá, cách t biết yêu bản thân mình qua mái tóc, tập thể dục hay skincare, hoặc cách t thiết lập routine lành mạnh cho bản thân,…
Có thể những cách trên không hợp với tụi bạn t nhiều, nhưng t hiểu thế là vừa đủ với t. Mỗi người sẽ có nhiệm vụ khác nhau, và sự hướng nội dạy t cách trưởng thành như một bông cỏ dại. Nhỏ bé nhưng mãnh liệt, đơn sắc nhưng là sắc xanh của sự sống.
Mà cái vụ hướng nội mấy kiểu gì đó t ko nhớ thiệt, với lại t không chắc là có bài báo khoa học về đó, tại t cũng chưa kiểm nguồn, nên mn có thể trả lời t bằng cách phản biện lại nhé. Nói chung là t chỉ bày tỏ cách hướng nội của t là tuyệt vời như nào thôi trong mắt t thôi.
À t có thấy mấy bạn có gặp khó vụ giao tiếp mà t ko nhấn phần trả lời được. T cũng từng bị na ná như mấy bạn, không đến nỗi bị bạo lực mà bị mọi người xem là lập dị thì đúng hơn. Lúc đó sâu trong t lúc nào t cũng thấy cô đơn hết á, và t khá là ghen tị với mấy bạn hoạt bát trong lớp nhe.
Nhưng mà cái gì cũng vượt qua hết, điểm mấu chốt tụi bây cần tìm là sự vừa đủ. Hồi đó t vượt sự buồn bã của mình bằng cách thiết lập thế giới riêng, tức là t tự tìm hiểu mấy thứ t thích, rồi t mày mò rồi nâng cấp kỹ năng của t. Hình như nhờ đó t mới có bạn, do t đọc sử nhiều cái t biết chuyện kể, với t hay vẽ, rồi coi anime nhiều nữa, sau này tầm 15 thì dính tới shounen ai rồi 17,18 thì nâng cấp lên yaoi luôn (t 20 r nhe :))
Một phần nữa tụi bây đừng ngại thể hiện bản thân :)) T coi vậy thôi chứ hồi đó là chúa thuyết trình của nhóm, bản thân t cũng yêu thích việc thuyết trình nên mới trau dồi, tập luyện nhiều hơn :))
Và đừng dính đến drama, t tạo ra thế giới riêng của mình vì điều này. Drama nghe thì vui đấy chứ dính là phiền, t bị tiêu tốn rất nhiều năng lượng vì ba thứ drama này, và drama học sinh thì t công nhận ối giồi ôi nhe:))
Khi lên tới đại học, rất nhiều đứa hoạt ngôn còn buồn bã vì việc không tìm được bạn, nhưng nhờ t có kinh nghiệm riết quen r :)) Kết quả là t giữ được liên lạc với đám bạn thân từ năm cấp hai và có rất nhiều group cùng nhau học tập trên đại học á. Nên làm gì thì làm, nhưng hãy nhớ là chìa khoá cho sự thành công, là sự tự tin và hiểu rõ bản thân của tụi bây. Và để bắt đầu bằng việc đó, tụi bây nên hiểu rõ con người, thế giới của mình, và tự trau dồi nó thêm. Mây tầng nào gặp gió tầng ấy, người tài giỏi sẽ có được những người bạn xịn xò.
Mà nãy giờ xưng t vs tụi bây z là do tính t kiểu hơi suồng sã, và t chỉ muốn rút ngắn khoảng cách thôi nên lỡ có ai khó chịu thì t xin lỗi rất nhiều nhe.
Mặc dù ko bic mình hướng nào nhưng mà càng lớn lại càng khá nhát và ngại giao tiếp với mọi người xung quanh ý. Mặc dù mình thấy hiện tại vẫn kha khá ổn vì mình chỉ qtam và nói chuyện vs những người thật sự thân quen và yên bình như vậy nhưng cg gặp khá là phiền phức á. Theo ôg bà của mình thì khog hiểu lắm hướng nội hướng ngoại là j chỉ biết lanh lợi hay nhút nhát thoi nên cg bị la rầy mấy lần vì ko nói chuyện hay kết bạn đc vs ngkhac í :<
Tôi là người hướng ngoại bẩm, tôi biết có nhiều người nói hướng ngoại sướng nhưng không sướng như các bạn nghĩ đâu ạ. Tôi kết giao với nhiều người, lúc họ gây drama với nhau tôi phải đứng giữa lúc nghe người này nói xấu người kia, lúc nghe người kia nói những lời cay nghiệt với người này. Cực lắm, nhất là trong môi trường học đường và công sở, tôi phải biết cách cân bằng và đoán cảm xúc của người khác ko là họ sẽ khó chịu không vui, nhiều lúc họ làm tôi buồn nhưng tôi vẫn cố gắng cười. Nhưng họ vẫn nói tôi 2 mặt rồi nói những lời khó nghe thậm chí là ko đúnh về tôi😿
Bản thân em là 1 đứa hướng nội mà cái tính còn khá là khó tính và quy củ ấy. Cái đợt rồi đi quân sự, em được chọn làm trưởng phòng, em cũng đã bảo trc em rất khó tính nên dễ khiến các bạn khó chịu, nhưng mấy bạn vẫn bảo là không sao đâu, k ai để ý. Nhưng cuối cùng thì sao, em lo lắng sợ phòng bị kỷ luật ảnh hưởng điểm số nên khó tính hơn bình thường, xong các bạn bảo là em làm thế k để các bạn tạo kỷ niệm đẹp gì cả (ý là phá luật ấy ạ). Rõ ràng phòng có bị gì thì em là đứa bị chửi đầu tiên, mà làm căng thì lại bị bạn cùng phòng chửi, em cũng chả biết làm sao, chỉ biết tối tắt hết đèn thì trùm chăn khóc rồi về đến nhà mới khóc với nhỏ bạn thân. Giờ nghĩ lại vẫn thấy tủi thân kinh khủng
Tôi là một người hướng nội, và tôi cảm thấy những người hướng nội như tôi gặp khá nhiều khó khăn trong cuộc sống, từ quan hệ giữa bạn bè, đồng nghiệp, đến các mối quan hệ trong gia đình. Hầu như tôi không có xu hướng muốn chia sẻ với bất cứ ai về cảm giác của mình về một sự vật, sự việc nào cụ thể. Tôi thích ở một mình và tận hưởng cảm giác sảng khoái ấy, khi có người thứ 2 xuất hiện trong không gian của tôi, khiến tôi cảm thấy không thoải mái, mặc dù cũng có những người thân thiết đủ thân thiết để tôi có cảm giác thoải mái khi ở bên cạnh nhưng rất rất ít . Khi phải thay đổi môi trường sống, hoặc làm việc khiến tôi khá khó chịu mặc dù tôi biết trước sau gì tôi cũng sẽ thích nghi với nó thôi. Tôi không thích đến những nơi ồn ào náo nhiệt, dù thế tôi vẫn có sở thích nghe những bản nhạc sôi động. Có một khoảng thời gian tôi gặp khó khăn vì vừa phải thay đổi môi trường sống, vừa gặp khó khăn về công việc mới, việc thay đổi môi trường sống khiến tôi ngắt kết nối với nhịp sống vì tôi không quen một ai ở đây cả, thời điểm đó tôi khá stress, phải mất gần 3 năm trời để tôi bắt nhịp lại với cuộc sống mới này. Dù muộn nhưng cuối cùng cũng đã quen rồi
Mình không thích dán nhãn bản thân, chỉ muốn làm những gì mình thấy dễ chịu, thấy thoải mái.
Mình thích ở trong đám đông, tận hưởng năng lượng tích cực, vui vẻ, có thể quẩy hết mình la hét ầm ĩ, là người hoạt náo không khí. Nhưng cũng có những lúc mình cần yên tĩnh để phục hồi năng lượng, dành thời gian cho bàn thân. Con người sống cần có sự cân bằng, vì khi đẩy mood lên cao quá thì tự khắc sẽ có lúc nó tuột xuống thôi.
Tui không biết tui hướng nội hay ngoại chỉ đơn giản là cái hướng cái tính cánh á của tui sẻ thay đổi khi giao tiếp với từng người , giống như là khi gặp những người cùng tần số hay những người khá nhút nhát hướng nội ý thì tui hướng ngoại hoàn toàn nói tía lia tía lia như là gặp được định mệnh của cuộc đời, bạn nào trầm tính ở gần tui là vài tuần sau miệng tía lia nói nhiều y chang tui luôn. Còn mà khi gặp bạn hướng ngoại biết nhiều đủ thứ mà tui biết hay là kiểu đẹp quá trời đẹp giàu quá trời giàu tần số cao hơn á cái tự nhiên tui hướng nội ngang:) không dám bắt chuyện người ta bắt chuyện tui trả lời xong cái tui hết biết nói gì luôn im re luôn nhiều khi ngồi gần tui thấy ngại lắm giống như là tui thấy mỗi lần nói gì người ta cũng biết hết trơn cũng hơi mắc cỡ nhiều chútt, với cái suy nghĩ riêng của tui á tui nghĩ người ta tuyệt vời như vậy không biết có nghĩ gì về tui có muốn chấp nhận người kiểu tần số thấp hơn như tui làm bạn không. Và tui đang nằm trong trường hợp y chang vậy đây soss
Mình không rõ bản thân có thể nhận xét một người nào đó rằng họ hướng nội hay hướng ngoại.Mình cảm giác tâm trạng mình thường hay thay đổi thất thường,hay suy nghĩ sâu, có lúc mình rất vui vẻ và được người thân hoặc bạn thân nhận xét rằng mình là con người vô tư vô lo hoặc trẻ con hoạt bát,hài hước,nói chuyện với mình rất giải trí.nhưng mà đôi khi mình cảm giác mình trở nên im lặng,trầm,tiêu cực. Bản thân mình cũng cảm giác mình khó khăn trong giao lưu dù khá muốn. Mình muốn được đi chơi và kết giao bạn mới nhưng mình lại khó bắt chuyện,vậy có cách nào để mình dễ làm quen và hòa đồng với các bạn khác hơn không ạ?
Nói một cách chân thật thì tôi có cả hai hướng nội ngoại nhưng hầu như những người có cùng tần số mới nói chn được với tôi và 1 phần mình cảm giác thấy mình lâu lâu bị vô duyên trong lời nói nên cũng đâm ra ngại giao tiếp. Tuy rằng việc nói chn vs ng lạ kh có gì khó nhưng vấn đề về giọng nói của tôi luôn khiến bản thân tự ti mất thiện cảm về lời nói vì bản thân mình thuộc kiểu đàn bà mà giọng đàn ông nên từ đó đâm ra tự ti nhưng kh vì thế mà mình mất đi sự lạc quan. MÌnh tự nhận xét bản thân là một đứa nghĩ nhiều ích kỉ hề bẹo hình bẹo dạng và cùng vs nhiều lần như 1 con tâm thần 1 con thần kinh. Vấn đề của mình ở đâyy là tuy có bạn có bè có nhiều nhưng lại không tỏ bày được vs ai cả 1 phần thì vấn đề đó cảm giác ngay lúc đo bản thân giải quyết đc r 1 phần là thấy kh nhất thiết vì đơn giản nó vô dụng khi nhắn với ng kh seen kh rep mà nếu seen nếu rep thì cx đc 1 từ sau đó quay qua nhắn vs ngkh:>>.
Tuy rằng câu từ hơi lủng củng nhưng đẩy chỉ là chút lời tâm sự để bớt đi một số suy tư nặng đầu của mình thôi
Xem nào, ở 1 góc nào đó tôi là một người hướng nội thảo mai. Đun ha như cách nói thì trong công việc luôn phải nở nụ cười và giao tiếp thương mại quá nhiều dẫn đến bản thân luôn mệt mỏi lúc xong việc. Nhiều khách quen thân tinh ý còn nhận ra sau khi tôi chào hỏi 1 khách khác liền tắt nụ cười. Trêu chọc tôi là 1 người khá thảo mai. Chẳng biết được, nộ lệ đồng tiền không thể không cười. Nguyên tắc cơ bản của nghề dịch vụ và xã hội
Mình cũng là ng k thích hoặc có thể nói là sợ xã hội luôn , ba mẹ bạn bè a chị mình hay rủ đi chs nàu nọ nhưng mình chỉ muốn ở nhà mà bị nhìu ng nói là tự kỷ này kia lắm riết mibhf cũng lười giải thích luôn , mình luôn thích dành thời gian cho mình hơn là đi chs các thứ
Từ bé tui đã hoạt bát năng động rùi, hiện tại cũng v muốn làm quen với nhiều ng, kh ngại nch với người lạ và rồi kết luận của nhiều người quanh tui thì tui là hướng nộii:3
Từ bé tui đã hoạt bát năng động rùi, hiện tại cũng v muốn làm quen với nhiều ng, kh ngại nch với người lạ và rồi kết luận của nhiều người quanh tui thì tui là hướng nộii:3
mình từ hướng nội giờ chuyển sang trầm cảm do phải luôn cố tỏ ra vui vẻ với mọi người vì mình ko muốn bị xem là yếu đuối. từ tháng 6 đến giờ mình thường xuyên muốn buôn bỏ mọi thứ và nghỉ đến việc tt, mình đã từ chối mọi sự hỗ trợ về tâm lý….
cảm ơn đã biết một chút về mình, ko cần can thiệp đâu ạ, chỉ là muốn giải tỏa tâm trang xíu thôi ha
Tui nghĩ mình hướng nội vì chả thích bắt chuyện nhưng nch với ngta hồi kết thúc rất nhanh vì hog bt nói gì trơn nhìu lúc cũng khá ngại , có nhìu lần đi chụp hình mà bị bà chị chụp cho kêu cười gì đơ quá cũng chả biết nên làm thế nào vốn dĩ cũng đã hog có cười nhiều thẹn hiên cười thấy lạ nói chuyện thì chả biết nói cái gì thế là im luôn nhìu khi cũng thấy bất tiện muốn nhòe ai đó hay làm gì đều hog dám nói ngại lắm luôn í
Tui làm mấy cái khảo sát, thì dc nhận kết quả là hướng ngoại. Tui thấy cũng đúng, nhưng nhìn lại cách đây vài năm trước tui k được như giờ, đúng kiểu lầm lì k nói chuyện với ai, tui tự Chill trong những bức tranh tui vẽ và ước mơ làm họa sĩ. Nhưng sau khi tui crush 1 bạn kia(cùng giới), bn ý trao cho tui năng lượng thay đổi để dc tiếp xúc nhiều hơn với bạn ý. Nhưng giờ tui cr ngta cx dc 6 năm r, mà k có ý định thổ lộ, đơn giản vì tui sợ mất tình bạn này.
Đó là chuyện tui muốn kể thui hơi lạc đề xíu. Tui thấy lợi ích của ng hướng ngoại là kiểu sẽ giao lưu đc với nhìu người hơn, học tập những cái mới mà trong sách sẽ k bao giờ có. Nhưng mà khi buồn thì phải có bn bè ăn ủi mới giúp tâm trạng tốt lên, kiểu như 1 ai đó sẽ nói là” Không seo đâu m, ai cũng z mà”.
Phân biệt hướng nội hướng ngoại thì chỉ là 1 hình tức xem mình đối diện với mọi việc bên ngoài xã hội theo cách nào thôi. Tui mất thiện cảm với mấy cái content “Ng hướng nội sẽ…., ng hướng ngoại thì…..”. Vốn dĩ mỗi ng là 1 cá thể khác nhau r, có so sánh có đau thương.
Cảm ơn đã đọc!!!
htrc e hướng ngoại 100%, thậm chí còn test ra dc bị tăng động phân giảm sự chú ý. Nma sau này gặp nhiều chuyện tính e cũng trầm,.mà nó còn nhạy cảm nữa huhu. Có ai chỉ e cách bớt nhạy cảm dc k ạ, e nói thật là chỉ 1 cử chỉ lạ th là đủ đẻ e khóc cả tháng r đó tr oi
từ bé tới giờ mình phải công nhận là mình hướng ngoại cực, hồi cấp 1, cấp 2 mình đều thấy mình rất năng nổ kiểu như là rất chủ động ấy. khi lên cấp 3 phải công nhận tính cách thay đổi rất nhiều, hồi đầu năm mình thấy bình thường còn giờ mình hướng nội với hướng về bede. thật ra mình thấy vài ng đều nói hướng nội khó giao tiếp này kia mà không sao, mình thấy mình ổn vl ấy, hướng nội không phải là có xu hướng yêu bản thân hơn à?
meo meo meo meo meo meo
Tui tự nhận thấy bản thân là người hướng nội.
Tui kh thích tiệc tùng lắm. Tại vì khi đó tui phải cố tỏ ra thân thiện tươi tắn đồ các kiểu và chuyện này làm tui kiệt quệ rất nhiều năng lượng luôn á. So với tiệc thì tui thích trò chuyện hơn, một hai người bạn thân ngồi xuống kể chuyện này chuyện kia là lí tưởng nhất đối với tui.
Tui kh giỏi pha trò nên ở trường bạn bè không nhiều. Và cũng không ai cùng tần số nên tui không tìm được ai tâm sự hết, vậy nên nhiều khi cũng tủi thân một tí.
Nhưng mà một điểm cổng trong cái tính cách hướng nội của tui á, chính là dù chỉ một mình nhưng vẫn luôn có cách làm cho tui vui. Vd như xem phim, đọc truyện, viết nhật kí, đi cafe một mình. Tui nghĩ người hướng nội nào cũng sẽ có một thú vui “một mình” riêng cho mình nhỉ
Thật ra tui thấy bản thân tui là cả hai ý, nửa nội, nửa ngoại hoặc là 1 người hướng nội cởi mở chăng? Kiểu nếu ngkhac bắt chuyện vs tui thì tui sẽ nch bth nghen, ko sợ sệt, ko gì hết. Mà nếu trúng những chủ đề tui qtam, tui còn nói nhiều hơn nữa cơ. Riết r bạn bè tui ai cũng nghĩ tui là 1 người hướng ngoại vì lúc tui bảo là t hướng nội đó, đầu I của t chiếm nhiều hơn đầu E thì bạn bè tui ai cũng ko tin hết á, còn bất ngờ nữa mà :)))))) Vs lại 1 điều nữa là con gái bắt chuyện vs tui thì tui thoải mái nha, còn con trai thì tui khá e dè nhưng mà bn ctrai nào dth thì tui lại ko như thế hahaha. Còn tiệc tùng thì có bạn bè tui mới quẩy hết mình, chứ ko có thì chán lắm nên tui cũng ko hào hứng, lúc đó chỉ muốn ở nhà. Đôi lúc thiệt sự năng lượng bị kiệt quệ vì sung sức quá nhiều á vì bản thân tui hay năng động quá đà, nhưng mà khi về nhà ngủ hoặc đọc truyện thì lại nạp năng lượng lại ngay. Thật ra hướng nội ko hề xấu chút nào, chỉ là họ có cách thể hiện khác thoy, mà hướng nội còn chia ra nhiều hướng nội khác nhau nữa mà, đôi khi đa dạng như v sẽ dễ sống hơn á
tớ là hướng dương :() nên chả bt nói ntn :> mỗi ngừi 1 ý thoai^3^